CHAP 1

Me, Her, and the Ballistic Weaponry [Antique] Chap 1


Chapter 1

“ Mở mọi ụ súng ở đằng sau!! Nhắm...AAAaa!!”

Ở trung tâm của căn phòng rộng khoảng 10 mét vuông, là đầy những màn hình bao phủ xung quanh. Có rất nhiều các máy đo và các trung tâm xử lí nối nhau, và ở giữa những cỗ máy ấy, Ichijou Tarou gục xuống trong một tư thế như đang cầu nguyện.

“ Tôi bảo cô mở cái ụ súng... ai bảo cô mở... lỗ hậu tôi chứ...”
(Trans: trong tiếng Nhật; koumon là lỗ hậu(hậu môn) còn houmon là ụ súng. Bé này nghe hou thanh kou, :v)

Đằng sau Tarou, với đôi bàn tay khóa lại chỉ lộ ngón tay trỏ , một hình mẫu với khuôn mặt vô cảm của người con gái đang quỳ gối với  một chân( Trans: kanchou để bik thêm chi tiết hoặc “taijutsu 1000 năm đau đớn”). Vẫn trong tư thế quỳ, chống 2 tay 2 chân xuống đất, nhìn chú ý những chuyển động trên màn hình, Tarou ngước lên nhìn.

“ Ơi, khoan, chúng ta đã khai hỏa rồi à? Cái quỷ gì đang diễn ra vậy? Cậu có biết khoảng cách quân địch không thế ? Mà “AAAaa” là chỉ thị phải không? Nó nghĩa là gì vậy? Một loại mật mã nào à?”

Phản chiếu trên những màn hình là  hàng trăm, ngàn những đường ánh sáng xanh nhạt. Cái phản vật chất được động cơ đẩy laser bắn ra khoảng không vũ trụ bùng lên quả cầu chói lóa và nóng bỏng, gây ra sự phá hủy vô cùng kinh khủng. Một quả cầu lấp lánh để lại sự hủy diệt trên con đường nó đi qua.

“ Ha ha... Ha ha ha... Hãy nhìn đi! Quả thật là mạnh mẽ phải không? Với nỗ lực của hạm đội của ta, cuộc chiến sẽ được đặt dấu chấm hết!! Nữ thần chiến thắng sẽ đến với ta. Điều đó là chắc chắn!”

Tarou nhắm mắt lại, giang rộng hai tay lên cao. Khuôn mặt vui sướng của cậu được điểm tô bằng một nụ cười chiến thắng.

“ Vâng thưa thuyền trưởng, nhưng mà cơ thắt lỗ hậu ngài cũng sắp đầu hàng rồi ngài biết chứ?”

“ Với sức mạnh mà ta giữ...  Im miệng! Đó là lỗi của ngươi đấy, còn nói gì đấy? Mà nó cũng chả tử tế gì cả”.

Tarou đang chuẩn bị đưa tay xuống để bày tỏ sự phản đối, nhưng nhanh chóng dừng lại. Cậu tự hiểu bản thân là một kẻ không sợ trời không sợ đất,  nhưng cậu cũng hiểu rằng chặt tay vào cái đầu phủ kim loại của một cyborg( nửa người nửa máy, kiểu như kẻ hủy diệt) sẽ không mang lại cho bàn tay hắn điều gì vui vẻ cả. Và hắn cũng không dự định thử nghiệm độ cứng bàn tay mình trong tương lai gần.

“ Hừ, ta sẽ nhổ vào dầu bảo trì của ngươi ngay khi ta có cơ hội... thêm nữa là, hmm, nơi đây là nơi nào. Ta có cảm giác chúng ta đã đến một nơi khá xa nhỉ. Mà nhìn ta này. Ngươi nghĩ liệu ta có thể trở về Trái đất không?”

Để tay bên hông, Tarou hướng tầm nhìn đến những dải ngân hà trước mắt. Cô gái với thân hình kim loại nhẵn nhụi đứng sau hắn trả lời ngắn gọn: “ Ai biết được”

“ Ai biết? Nhẹ như không nhỉ... mà thôi. Rồi chúng ta sẽ tìm được nó thôi.”

Cái khoảng không vũ trụ, được cho rằng trải dài ra vô tận.

Tồn tại bên trong nó hằng ha sa số những ánh sao.

Và bên trong cái thế giới rộng lớn và tối tăm đấy,

Ichirou Tarou vẫn luôn tìm đường trở về.
--------------------------------------------------------------------------------------------------

“ Cái quái!!?”

Một chấn động tỏa khắp mặt hắn, cơ thể hắn ngửa ra sau. Ichirou Tarou nhận ra khuôn mặt mình đang ép xuống cái nền, cơ thể cậu tạo nên một đường cong duyên dáng theo hình con tôm. Cậu lờ mờ nghĩ lại cái gì đã xảy với mình.

“ Coi nào... với một bệnh viện,bầu không khí ở đây khá là yên ắng...”
Tarou nhớ lại lý do mà cậu phải nằm viện vì cơn đau bụng hôm trước, và cậu ráng chịu cái cơn đau thắt quặn quại và cái cảm giác kiệt lực chiếm hữu cơ thể trong khi hắn bắt đầu lăn lộn trên cái sàn nhà kim loại cứng ngắt.

“ Ự ự, không được chút nào. Con người vẫn chưa thể sẵn sàng cho kiểu di chuyển này... À, mà mình đang ở đâu nhỉ?”

Cảm thấy buồn nôn, Tarou từ từ đứng dậy, và quay một vòng để cảm nhận cái căn phòng rộng rãi đang ngập tràn với cảm giác có gì không ăn khớp. Nhớ kĩ lại thì, hắn đã vô một bệnh viện bình thường, và chắc hẳn là không có phòng nào toàn kim loại tứ phía như thế này.

“ Bắt cóc? À, không. Cái cửa mở toang thế kia mà. Có ai ở đây không?”

Tarou bắt loa tay và gọi lớn. Cái phòng trống không giúp vang vọng giong của hắn, nhưng xung quanh chẳng hề có tiếng động nào ngoài giọng hắn đáp lại. Hắn gọi thêm hai lần nữa như thế, và cuối cùng, ngừng lại và bắt đầu đi lại xung quanh trung tâm căn phòng.

“ Hừm. Phải chăng đây là một viện nghiên cứu? Cái bệnh viện khu phố mình hiện đại vậy à?”

Tự thắc mắc sao mình lại độc thoại, Tarou từ từ xem xét kết cấu căn phòng. Xung quanh là những bức tường không màu trắng, không có cái gì ngoài một vài thiết bị nhìn khá giống những cái Pc. Thật sự là một nơi gây cảm giác khó chịu. Mặt sàn đầy những khối hình khoảng 1 mét  cách nhau một khoảng, vươn ra khắp hướng. Dường như để tạo một lối đi, một đường màu trắng được vẽ tránh khỏi những cái khối ấy. Bên cạnh cái đường nét màu trắng ấy là những kí tự, Tarou đưa mắt nhìn thử.

“ Tuyệt, cái thứ tiếng khỉ gì đây... chịu.”

Từ hình dáng, nhìn chúng khá giống với các kí tự latin, nhưng Tarou hoàn toàn không thể nhận ra được chữ nào. Thở ra một hơi dài, hắn bắt đầu tiến về cái nơi mà cậu muốn tránh né nhất.

“ Hừm, có vẻ là mình té ra khỏi cái đó nhỉ.”

“Cái đó” là một khối kim loại dường như mọc ra từ cái sàn. Bên trong nó là một thiết bị với hình dạng một con người. Bên cạnh những đống dây nhợ lằng nhằng, Tarou thấy được những vật nhô ra nhìn giống những cây kim, với những vết màu nhợt nhạt sắc đỏ với cái độ đậm rất dễ khiến người ta liên tưởng đến máu.

“ Cái này chắc không phải thiết bị tra tấn chứ? Mình làm gì có sở thích như thế nhỉ? ( Trans: ý nói a ấy ko có máu M)... Đó có phải Mẫu IV của Tập đoàn Endohr không nhỉ?... Hả? Khoan!”

Tarou sực dừng lại và nghĩ về những từ mình vừa thốt ra trơn như bôi mỡ. Một tập đoàn nào đó có tên Endohr – về những thứ khác -  về ý nghĩa của mẫu IV - mặc dù xuất phát từ miệng hắn, Tarou hoàn toàn không thể nhớ được về cái tập đoàn cũng như thiết bị ấy.

“ Cái quái... đáng sợ thật.”

Cảm thấy mình run rẩy, hắn vô thức lùi lại một bước. Ngay lúc ấy, không rõ cái gì đã kích hoạt nó, nhưng một cơn chấn động nhẹ làm rung cả căn phòng. Sàn nhà bắt đầu di chuyển.

“ Uầy, tạm dừng nào! Mình rất ghét những tiến triển như vậy, không vui đâu...”

Những cái khối trên sàn bắt đầu nhô lên, từng cái, từng cái một. Và từng cái này, không ngoài dự đoán của Tarou, đều giống hệt cái lúc nãy; Tarou nghĩ thế, trong khi đưa mắt nhìn từng khối từ từ nhô lên. Nhưng không như dự đoán của Tarou là chúng sẽ rỗng không, bên trong là...

“ Vậy là chúng như những cỗ quan tài à?... Không, không vui chút nào đâu.”

Quả vậy, bên trong chúng không có gì khác ngoài những bộ xương người.


...”HỆ THỐNG NGỦ ĐÔNG, RÃ ĐÔNG HOÀN THÀNH”...

Một giọng nói nhân tạo vang lên khắp phòng, nó khiến Tarou giật nảy mình.

“ Hả, à, cái gì? Mà thế này là sao? Mình có phải là dạng đó không? Những kẻ với những căn bệnh không thể cứu chữa?”
( Trans: Ý là có phải nó đc đông lạnh để chờ đến khi chữa đc căn bệnh  ko?)

...” TỈ LỆ SỐNG SÓT KHI HỒI SỨC        : 0.0002374%”...

...” Ê... có sai sót không đấy, sao con số bé quá vậy?”

...” TỬ VONG: 4211”
“ Bốn nghìn... khoan, chờ đã nào,  điều đó-“

...” TRONG QUÁ TRÌNH HỒI SỨC : 0”

“ Chờ một chút đã nào. Coi nào, ta chỉ muốn tính toán  một chút thôi..”

...“ CÒN SỐNG”

“ Khoan!”

“1”...

“... Ha ha, thật là may mắn... như thể ta có thể mừng được ấy!! Có ai không, có ai ở đây không?”

Quẫn trí vì tình huống không ngờ, Tarou lấy làm ngạc nhiên vì sự bình tĩnh của mình. Tuy vậy, tim cậu đập thình thịch, chân cậu run lẩy bẩy, và cơ thể cậu không chịu di chuyển theo ý. Cậu ta gục xuống với 2 chân đan vào nhau, cậu bắt đầu bò đến lối ra.

“ Bác sĩ ơi! Ai cũng được, có ai ở đó không?”

Như thể bị truy đuổi bởi cái gì, Tarou đi ra ngoài, và rồi nhận ra mình đang chạy như bay qua một hành lang có cùng kiểu kiến trúc với căn phòng. Trên đường, hắn ta thấy nhiều vật giống như cái cửa, nhưng hắn chẳng biết làm sao để mở chúng. Chúng không có tay nắm, và hắn cũng chẳng thấy cái gì giống như bộ cảm biến trên chúng.

“ Khỉ!! Chả lẽ không có ai ở đây thật sao? Mình thật sự thì đang ở đâu thế này?’

Ở cuối cái hành lang dài, Tarou đến được một cái cửa to đùng nhìn rõ từ xa, cậu thấy một khe hở giữa 2 bản trượt. Sau khi gọi thêm một hồi xem có ai ở sau cánh cửa không, cậu thọc cả 2 tay vào cái khe.

“ Một, hai... ự ự ự...”

Cái cửa nhìn như làm từ sắt thật là nặng. Tarou dựa chân vào tường và kéo hết sức bình sinh.Trên đường đi, những suy nghĩ đã quay trở lại, và ý muốn quay trở lại kiểm tra đến những cái máy  cuối cùng xuất hiện trong tâm trí cậu, nhưng quả thật, nếu được cậu không muốn quay lại đó.

“ Chết tiệt, mở ra nào”

Tự hỏi vì sao cậu  lại cố sức mở cánh cửa như thế, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi cái cửa  bắt đầu dịch chuyển.

“ Phù... rồi thì, xin thứ lỗi” (Trans: Người Nhật sẽ nói câu xin thứ lỗi mỗi khi bước vào phòng, nhà ai. Lịch sự quá mức...)

Nơi mà Tarou bước vào là một căn phòng có cùng kiểu kiến trúc. Chỉ duy nhất mọt điểm dị biệt lớn.

“ Cái gì... kia?”.

Ở đối diện cái cửa, có một ô kính cửa sổ lớn thay cho bức tường. Như trong cơn mê, Tarou bước lại gần, quan sát cái hình bóng mình đang phản chiếu lại, trong khi hắn tiếp tục cất bước gần lại.

“... vũ trụ?”

Cái trải dài ra trước mắt hắn là một khoản vô tận trải dài những vì sao. Những cái ánh sao sống động này là cái mà hắn không thể nào nhìn được từ Trái Đất, và Tarou tạm thời quên mất tình cảnh của mình khi hắn nhìn ra ngoài. Hắn không có kiến thức nào về thiên văn, nhưng hắn nghĩ rằng mình không cần phải là họa sĩ để thấy được cái đẹp, hẳn nhiên không chỉ nhà thiên văn mới có thể bị hớp hồn bởi ánh sao.

“ Liệu mình có đang bị chơi khăm không nhỉ?...”

...” PHÁT LẠI TIN NHẮN, NĂM TIÊU  CHUẨN 1428 11 05” (Trans: ở Nhật, ngày tháng theo định dạng yyyy/mm/dd.)

Một giọng nói đột ngột phát lên từ phía sau. Tarou kinh ngạc, quay lại, nhưng căn phòng vẫn trống không. Cái năm tiêu chuẩn kì quái làm hắn lạnh cả sống lưng, nhưng nghĩ rằng tin nhắn có lẽ giống như máy trả lời tự động, hắn chờ đợi nó tiếp tục.

...” 1,2,3,1,2,3 thử máy. Báo cáo định kì. 14281105. Không có gì bất thường.”...

Không như cái giọng nhân tạo khi nãy, giọng nói này thuộc về một người đàn ông.

“ Không, không, cái tình huống này không có gì bình thường cả”

Không biết giọng nói phát ra từ đâu, Tarou lẩm bẩm trong khi tiến tới trung tâm căn phòng.

...“ Di chuyển trong không gian suôn sẻ ngoài mong đợi. Không có vấn đề gì với tàu và ‘kho hàng’ “...

“ Không, suôn sẻ chỗ nào chứ? Đặc biệt là cái ‘ hàng hóa” ấy... mà khoan, cái này là tàu vũ trụ thật à? Hừm, ta ngủ bao lâu rồi nhỉ? Đây là tương lai, ừ tương lai rồi. Mà họ đã làm được robot hình xe chưa nhỉ? ( chắc ý nói Transformers, :v)”.

...“ Do đó, tất cả phi hành đoàn sẽ bắt đầu giấc ngủ đông lạnh. Báo cáo tiếp theo sẽ vào năm năm tới.”...

“ Ồ, chúc ngủ ngon. KHOAN!!!!”

...” Chấm dứt báo cáo, đây là Ulster Wayne, hết”.

“ K- khoan đã nào. Vừa rồi ông ta nói gì nhỉ? Toàn bộ phi hành đoàn à? Không lẽ nào là toàn bộ thật chứ?”

Tarou hoảng loạn đi tới đi lui trong căn phòng. Như lẽ thường, không có một lời nào đáp trả.

“ Toàn bộ phi hành đoàn... ngủ đông...? Không, không, không. Nếu thể thì..”

Tarou tiếp tục lẩm bẩm một mình, nhưng lời cảu hắn dường như thoát khỏi tai cùa chính hắn. Hắn không còn  nhận ra mình đang nói gì. Bởi trong đầu hắn, cái điều mà hắn nghe từ cái giọng nói nhân tạo kia cứ vang vọng mãi...

...“ CÒN SỐNG: 1”... “ CÒN SỐNG: 1”...



Popular posts from this blog

BACKSTAGE VIEW TRONG EXCEL

ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] CHAP 7