Chapter 1 “ Mở mọi ụ súng ở đằng sau!! Nhắm...AAAaa!!” Ở trung tâm của căn phòng rộng khoảng 10 mét vuông, là đầy những màn hình bao phủ xung quanh. Có rất nhiều các máy đo và các trung tâm xử lí nối nhau, và ở giữa những cỗ máy ấy, Ichijou Tarou gục xuống trong một tư thế như đang cầu nguyện. “ Tôi bảo cô mở cái ụ súng... ai bảo cô mở... lỗ hậu tôi chứ...” (Trans: trong tiếng Nhật; koumon là lỗ hậu(hậu môn) còn houmon là ụ súng. Bé này nghe hou thanh kou, :v) Đằng sau Tarou, với đôi bàn tay khóa lại chỉ lộ ngón tay trỏ , một hình mẫu với khuôn mặt vô cảm của người con gái đang quỳ gối với một chân ( Trans: kanchou để bik thêm chi tiết hoặc “taijutsu 1000 năm đau đớn”) . Vẫn trong tư thế quỳ, chống 2 tay 2 chân xuống đất, nhìn chú ý những chuyển động trên màn hình, Tarou ngước lên nhìn. “ Ơi, khoan, chúng ta đã khai hỏa rồi à? Cái quỷ gì đang diễn ra vậy? Cậu có biết khoảng cách quân địch không thế ? Mà “AAAaa” là chỉ thị phải không? Nó nghĩa là gì vậy? Một