The Forgotten Conqueror Chương 3
Chương 3- Adalina
Adalina tên đầy đủ là Adalina Drallfus, cô sinh ra ở ngôi
làng nhỏ tên Nultulk. Gia đình cô thuộc tầng lớp thấp, do đó cô lớn lên phụ
giúp gia đình làm nông, ít được học hành. Gia đình cô gồm có cha mẹ cô, chị cả,
em gái, người em trai út và cô- chị hai trong nhà.
Khi chị cô tròn 16 tuổi, chị được gả cho người con trai một
tiều phu ở một làng gần bên. Adalina vẫn luôn mơ mộng về một ngày kia rời khỏi
nhà, cưới một chàng thương gia đẹp trai và sẽ cùng anh đi khắp bảy lục địa. Vậy
nhưng, những mộng tưởng xa vời như vậy hiếm khi xảy ra, và trước cả khi cô đến
tuổi lấy chồng, cô lọt vào mắt xanh gã chủ nhà trọ trong làng. Khi lão hỏi cưới
cô, cha mẹ cô khước từ, do rằng cả làng đều biết rằng lão không phải một con
người tử tế với hai người vợ đều đã bỏ lão.
Một ngày kia, khi cô đang lấy nước từ sông, một lũ sơn tặc đến
bắt cóc cô. Lúc đó, một người lính trẻ đi ngang qua, thấy việc liền xen vô và
can thiệp và kêu ầm lên, khiến bọn bắt cóc trốn đi. Biết rằng những kẻ bắt cóc
có dính líu đến tên chủ nhà trọ, cô xin người trai trẻ dẫn mình theo.
Và thế cô gặp được Troyle.
Trên đường đi, cô giải thích cho Troyle lí do vì sao cô muốn bỏ trốn khỏi làng, và
anh cứu cô thoát khoải bàn tay tên chủ nhà trọ kia. Anh lính trẻ kể cho cô rằng
mình là một trong những người lính đánh thuê được làng cô thuê để giải quyết nạn
cáo hổ phách đang hoành hành trong rừng. Anh chỉ vừa mới báo cáo xong cho già
làng, và đang trên đường quay về trại để báo cáo cho nhóm trưởng khi anh can
thiệp vào vụ bắt cóc. Sau khi tập trung lại với cả băng, cô quyết định đi theo
họ, học hỏi những đàn chị trong nhóm.
Băng đánh thuê do bản chất công việc thường phải liên tục di
chuyển và thế cô đi cùng họ khắp chốn. Cô phụ giúp nấu ăn, quét dọn, giặt đồ. Mỗi
khi rảnh, dựa vào chút chỉ bảo của cha và liên tục thực nghiệm, cô đi hái lượm
những loại trái, quả, cây ăn được dọc hành trình. Adalina vốn định sẽ chỉ theo
băng đến một thị trấn lớn, tìm việc ở đó và tự kiếm sống. Nhưng sau khi quen biết
hơn với mọi người trong băng, và nhất là Troyle, cô quyết định ở lại.
Dần dà cô có cảm tình với Troyle, và sau bốn năm cùng trong
băng, họ quyết định kết hôn. Rồi, trong một lần thực hiệm nhiệm vụ, Troyle bị đả
thương ở vai trái và không còn có thể tiếp tục công việc đánh thuê. Vậy nên hai
người mua một căn nhà nhỏ ở làng Hilthu ở vùng cực nam của lục địa Darsus với số
tiền tích cóp được và sống tại đấy.
Do là dân tha phương tới, đôi vợ chồng chấp nhận rằng dân
làng không mấy chấp nhận họ. Sau khi chờ cho vết thương hồi phục tương đối,
Troyle xin vào đội lính canh của làng, và anh được điều đi canh giữ vùng rìa
làng, và chỉ được về nhà mỗi năm ngày.
Thời gian trôi đi, Adalina có mang, nhờ đấy cảm giác cô đơn
một mình nơi cô biến mất. Thời gian này cô tiếp tục làm những việc gì mà cô có
thể làm được với cái mang ngày một lớn. Ngày ngày cô tiếp tục kể chuyện cho cái
sinh linh đang thành hình trong mình.
Ngày sinh tới, ca sinh của cô trở tệ, cô đã nghĩ rằng mình
chết đến nơi, nhưng sau cùng, cô và con mẹ tròn con vuông. Đứa bé như thể chết
non, nó không cất tiếng khóc chào đời, cũng như bất cứ âm thanh gì sau khi ra đời.
Bà mụ đỡ từ từ áp tai lên ngực và miệng đứa bé để lắng nghe bất cứ dấu hiệu nào
nó còn thở. Rồi khi bà mụ kiểm tra kĩ hơn, bà nhận thấy đứa bé có mái tóc màu
xám tro, và hai vết bớt trên ngực nhìn như hai vết sẹo.
Bà mụ đỡ, khi nhận ra màu mái tóc và hai cái bớt, tức thì thốt
lên: “ Quỷ! Một con quỷ!” Và theo quy định thánh của Hội thánh Hainl về những
người với mái tóc màu bạc, bà chuẩn bị bóp cái cổ bé xíu của đứa bé.
“ Bỏ tay ra ngay, trước khi ta giúp mụ bỏ cái đầu!”
Ngay trước khi mụ đỡ kịp làm gì, một lưỡi gươm đã để sát cổ
mụ. May mắn thay, ngày hôm đó, Troyle đã được làng cho về khi có tin vợ mình
chuẩn bị sinh. Thấy Troyle ánh mắt đầy thịnh nộ, bà mụ nhượng bộ và trao lại đứa
bé cho anh rồi nhanh chóng rời khỏi căn nhà. Troyle ngờ vực nhìn đứa bé, mặt
anh lộ vẻ bối rối, rồi theo sau là nét nghi ngờ hướng về Adalina. Troyle có mái
tóc đỏ hoe, tóc Adalina có màu đen mượt, vậy mà tóc của đứa bé lại là một màu
xám. Tâm trạng hỗn loạn, nghi hoặc chiếm lấy tâm trí anh.
‘ Có khi nào trong lúc mình phải sống còn bảo vệ ngôi làng,
cô ta lại đi lăng nhăng ăn chả?’ anh nghĩ.
Trong cơn nóng giận, anh quát lên với vợ mình.
“ TRONG LÚC TÔI BẢO VỆ LÀNG, THÌ CÔ ĐI LÀM CÁI GÌ ĐÂY!?”
Anh cả giận, quên hẳn cả sự thủy chung của vợ, nghi ngờ che
mờ lí trí. Adalian ráng nói với anh rằng mình sẽ bao giờ làm như thế, và đứa trẻ
chắc chắn là của anh, nhưng Troyle không chịu nghe. Nhìn Troyle, Adalina nhận
thấy cơn khát máu từ thưở còn làm lính đánh thuê trong mắt anh. Cô từ từ đứng dậy
khỏi cái giường. Chỉ nhờ vào ý chí, cô ráng sức bảo vệ cho đứa bé. Bằng một tốc
độ khó tin cho một người vừa hạ sinh, cô nhanh tay cướp lại đứa bé từ tay chồng.
Ôm chặt đứa bé vào ngực, cô cầu xin Troyle tin vào mình.
Cảm thấy mâu thuẫn, giận dữ tột độ, Troyle tức thì rời khỏi
phòng trước khi anh gây ra bất cứ chuyện gì không thể tha thứ.
Ở lại một mình trong ánh nến lập lòe, Adalina nhẹ nhàng âu yếm đứa con vừa chào đời của mình. E sợ về cái chuyện
tồi tệ nhất vẫn chưa tới, cô yên lặng ôm con chờ đợi. Cô nâng cái thân hình tí
hon lên đến tai mình và nghe được tiếng thở nhè nhẹ. Cô có thể thấy được ngực đứa bé nhấp nhô với
từng hơi thở. Nhưng, cô không mừng được lâu, bởi do hơi thở đứa bé dần yếu đi.
Không biết phải làm gì trước viễn cảnh cái chết đang tới gần đứa con của mình,
cô bắt đầu khóc. Mọi niềm hạnh phúc được làm mẹ bắt đầu tan vỡ, để lại không gì
ngoài nỗi đau xót. Ôm chặt lấy đứa bé, cô để nỗi tuyệt vọng trong mình ào ra.
“ OOOAAAAA! OAAAAAA!” Như thể để nói với cô rằng nó vẫn còn
đấy, đứa trẻ rặn ra những tiếng khóc rất to từ cơ thể bé nhỏ của mình.
Như một tia nắng xuyên thủng màn đêm, mọi nỗi đau buồn nơi
cô tan biến. Như thể bị mắc lỡm bởi một trò ngây thơ của trẻ con, giữa tiếng xụt
xịt đang giảm dần của cô là những tiếng cười nhẹ nhõm. Nhìn cái mạng sống bé nhỏ
đang trong tay cô dần nín khóc và bắt đầu ngủ, cô quyết định đặt tên con là
Kaidus, với tên đệm là Reilt với nghĩa ‘ Người ít tiếng’.
Và sau đêm đó, tin đồn rằng Adalina đã sinh ra một con quỷ
truyền khắp ngôi làng.
−−−−−
Troyle, sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ mọi việc thấu đáo,
quyết định không đi về nàh hôm ấy. Thay vào đó, anh đi khắp làng, hỏi thăm và
tìm hiểu xem có ai với mái tóc bạc đã từng qua làng. Không ai biết gì cả, và những
người biết đều là những người già, họ kể với anh về những truyền thuyết về những
con người với mái tóc bạc, trắng. Anh nghĩ lại, trong làng vốn không có một ai
có mái tóc màu trắng. Đa phần dân làng đều có mái tóc nâu, chỉ có ba người với
tóc xanh, bảy với tóc vàng, một ít với mái tóc đỏ như anh, và hai gia đình nữa
với mái tóc đen như Adalina.
Kể từ những thời không còn nhớ được, không một ai từng thấy
bất kì người nào với màu tóc giống màu xám, còn màu trắng thì tuyệt không có.
Không có bằng chứng nào về mái tóc màu trắng, Troyle đành chấp
nhận sự thật rằng Adalina vẫn chung thủy với anh, và anh đã phản ứng thái quá.
Với việc mụ đỡ sau đấy tiếp tục phao tin, kết hợp với việc
dò la của Troyle, tin đồn về việc Adalina hạ sinh một con quỷ tóc trắng nhanh chóng truyền khắp làng.
−−−−−
Khắp cả làng đồn nhau về đứa con quỷ của Adalina, khiến cô
phải cắn răng nuôi con trong khi phải hứng chịu những lời dị nghị, dèm pha từ
dân làng. Khi mới về làng thái độ hững hờ của dân làng với gia đình cô giờ được
thay thế bởi sự cay nghiệt. Sau nhiều lần tìm hiểu và suy nghĩ cẩn thận, Troyle
xin lỗi vợ và chấp nhận rằng Kaidus là con anh. Vậy nhưng, mỗi khi anh phải đi
tuần, anh không thể nào bảo vệ được Adalina từ những ánh mắt hằn học của dân
làng hay sự khinh miệt của họ. Những công việc chạy vặt trước đây vốn luôn đầy
rẫy giờ đây giảm dần. Kèm theo đấy, tiền công của cô so với trước đây bị cắt xuống
chưa được một phần tí teo. Do cô luôn phải ẵm con theo mỗi khi đi làm, cô có thể
cảm nhận được sự khinh ghét từ những người cô đi ngang qua. Chỉ có điều phần lớn
những ánh mắt ấy còn không nhìn đến cô, mà đến đứa bé mà tội duy nhất của nó là
đã được sinh ra ở thế giới này. Cô tự
ghét bản thân mình vì chuyện này. Cô thấy ghét chình mình, bởi do tình
thương của mình, cô đã mang nó đến thế giới này, và vì cái tình thương ấy, đã
không thể đan tâm giải thoát nó khỏi cái định mệnh bị căm ghét và cô đơn đang
đón chờ.
Những người duy nhất cô không cảm nhận được ánh mắt kia chỉ
có: chồng cô, những đứa trẻ con còn quá bé để hiểu chuyện, và những con người
cũng đã phải chịu đựng sự khinh miệt và dò xét kia.
Rồi nói về đứa con của cô, như thể để sống đúng với cái tên
đệm của mình, Kaidus cư thế im lặng lớn lên. Đã có lúc cô e ngại rằng cái sự im
lặng kì dị kia sẽ chỉ củng cố thêm những tin đồn kia, nhưng rồi cái suy nghĩ ấy
cũng bị dập tắt bởi tình mẫu tử nơi cô. Kaidus luôn im lặng, nhưng khi nào đói,
nó sẽ khóc thét to hết cỡ như khi vừa sinh ra. Dần dần nó lớn lên, mở được đôi
mắt, Adalina đôi lần để ý thấy nét thông minh ánh lên trong đôi mắt đứa bé khi
nó quan sát và xem xét xung quanh. Thi thoảng khi nhìn đứa bé, cô có thể cảm thấy
đứa bé nhìn lại mình. Những khi đó, tình thương con và nỗi e sợ lại đấu đầu trong
tâm trí cô. Mỗi khi nhìn khuôn mặt dò hỏi, bé nhỏ của con, cô nhớ lại mình đã hạnh
phúc nhường nào khi sinh, nhưng cô cũng để tâm tới sự bất hạnh của nó khi bị
sinh ra với những đặc điểm bị khinh ghét như vây. Nỗi ám ảnh này thường lấn át
tâm trí cô, khiến cô bật khóc.
Bắt đầu mùa Grunei, Kaidus đã bắt đầu biết bò, và nó vốn
không mấy phát tiếng nay càng im lặng hơn. Thay vì khóc, nó chỉ giật giật đồ cô
để bú sữa mỗi lần nó đói. Về nhà, cô thường đặt con xuống để nấu cơm, khi này
nó thường bò đi mất, để rồi cô tìm thấy nó ngồi trên đám cỏ sau vườn, nhìn vào
khoảng không vô định.
Dần dà, sự hiếu kì của thằng bé ngày một gia tăng, và như thể
nó có thể hiểu được mình nói gì, Adalina thường nói chuyện với con và kể chuyện
cho nó nghe. Cô dành hàng giờ nói chuyện với con những lúc làm việc. Cô kể những
chuyện lặt vặt cho con: về những con thú cưng, về những món cô thích, người nào
cần giặt cái gì, về cái con dao bếp ở nhà sắc ra sao, vân vân và vân vân. Rồi
những lúc khác, là những câu chuyện về tình cuộc sống, trồng trọt như thế nào,
về chuyện thời bé của cô, những loại cây dại cô thường ngắt trong rừng khi cô vẫn
còn sống với bố mẹ, và về nhiều những kinh nghiệm sống khác. Và khi nhìn thấy
ánh mắt thằng bé trên vật gì, cô lại lượm nó lên và chỉ cho nó đó là gì.
Về cuối Grunei, Kaidus đã bắt đầu đi lon ton qua lại, và nó
cũng bắt đầu không chịu bú sữa mẹ mỗi khi cô thử cho nó bú.
Đã thành lệ, nó sẽ giật giật đồ cô để cho cô biết mình đói,
nhưng lần đấy, thay vì bú sữa nó chỉ về đồ ăn của cô. Cô nhớ rằng nó đã bắt đầu
mọc vài cái răng sữa, cô đút cho nó một thìa rễ derilt nhuyễn từ
bát mình và nó ăn không có phản ứng gì.
Kể từ đấy, nó sẽ chỉ ăn đồ ăn rắn và dứt khoát không chịu bú
sữa cô.
−−−−−
Sau một ngày vất vả làm việc trên
đồng, nhổ cỏ khỏi những cây furuce mới trồng, tiền công của Adalian chỉ vỏn vẹn
5 ern. Lẽ thường, tiền công phải là 15
ern một ngày, nhưng do càng ngày càng ít người mướn cô, cô đã phải cầu xin được
phụ làm ruộng, và chỉ được mướn, một cách miễn cưỡng, với đồng tiền công mọn 5
ern.
Mỗi khi đi về từ đồng, Adalina
thường đi đường vòng, qua những con đường ít người lui tới, dụng tới những kinh
nghiệm mót rừng từ những ngày xưa để tìm những rễ, cây ăn được để giảm bớt đi
chi phí thức ăn. Dọc đường, cô gặp một người thợ săn và mua lấy một miếng thịt
thỏ gai nhỏ với giá 2 ern. Thịt bao giờ cũng đắt, vậy nhưng do hôm đó là một
ngày đặc biệt, nên cô quyết định bỏ tiền ra mua.
Kaidus lặng lẽ nhìn cô hầm miếng
thịt thỏ gai thành một nồi thịt hầm, cùng với nhiều rễ derilt, cùng những lá
ciscut khô cắt nhỏ thành từng miếng. Cô cũng thêm vào ít thảo mộc khô cùng muối
như gia vị cho món thịt. Sau khi nấu xong, Adalina múc gần như toàn bộ phần thịt
thỏ gai vào một cái bát, thổi cho nguội trước khi đưa cho Kaidus.
Tuy thịt không phải là của hiếm ở
trong nhà do Troyle vẫn thường mang một ít về mỗi khi anh trở về nhà, nhưng thịt
thỏ gai thì lại rất hiếm ở trong làng. Thịt thỏ gai cũng rất ngon và béo, tràn
đầy những mùi vị khó tả. Kèm theo đó là việc chúng chỉ sống dưới đất, chỉ trồi
lên vào cuối Alivai để sinh sản, Adalina đã rất may mắn khi có thể mua được một
ít. Cả một con thỏ gai thường có giá 30 ern, vậy nên cô có thể mua được một miếng
nhỏ với giá 2 ern quả thật rất bõ tiền.
Sau khi ăn xong một tí ti thịt thỏ
gai cô bỏ vào bát mình, cô ăn những cái rễ và húp nước hầm. Cô ngẩng mặt lên để
trông Kaidus ăn, chỉ để nhìn thấy nó đang nhìn lại về phía cô. Nhìn khuôn mặt
bé nhỏ dễ thương đang nhìn lại mình một cách tò mò, cô mỉm cười và nói “ Chúc mừng
sinh nhật.”
Kaidus chưa bao giờ gây phiền cho
cô kể từ khi sinh ra. Nó không bao giờ kêu la kể cả khi mọi người la hét xugn
quanh, nó không bao giờ khóc trừ khi đói. Kể cả khi áp lực từ cuộc sống và những
người dân làng trở nên quá nặng nề và khiến cô bật khóc, nó sẽ chỉ nhìn cô như
thể không biết phải làm gì. Phần lớn thời gian nó luôn im lặng và cô quả thật
không thể đoán đoán được nó nghĩ gì. Vậy mà những biểu hiện ấy không bao giờ
làm cô thấy phiền hay phải lo lắng, thay vào đấy, cô thường nói chuyện với nó về
đủ thứ trên đời, kể cả khi nó không bao giờ phản hồi lại lấy một tiếng.
‘ Một đứa trẻ tuyệt vời như vậy lại
bị cho là quỷ, và tất cả những gì mình có thể làm được là ráng thử che nó khỏi
sự căm ghét cảu dân làng. Kể cả vào ngày sinh nhật, mình cũng không thể làm gì ngoài
cho nó ăn. Mình thật ước gì mình có thể cho nó được nhiều hơn.’
Nghĩ thế, dòng lệ bắt đầu ứ lên ở khóe mắt cô.
Nhìn cô, Kaidus từ từ mở miệng và
hỏi-
“ Vì sao khóc?” với một thanh
âm rành rọt, rõ ràng.
“!!” Bất ngờ, Adalina bối rối
không biết nói gì.