I Want to Eat Your Pancreas- Chương 1

Chương 1

“ Mình muốn ăn tụy của cậu.”
Bọn tôi đang ở trong kho lưu trữ thư viện trường. Trong khi đang sắp xếp lại những cuốn sách trên những cái kệ phủ bụi mù- nhiệm vụ của những thành viên ban thư viện chúng tôi- Yamauchi Sakura thốt lên một câu kì dị.
Mặc dù tôi nghĩ bụng là lờ nó đi, nhưng ở đây, chỉ có tôi và nhỏ. Lẽ thường, tự nói chuyện một mình có hơi kì quặc, nên hẳn là câu nói ấy là với tôi.
Đành vậy- tôi trả lời lại nhỏ, vốn đang đứng quay lưng lại tôi.
“ Tự nhiên thú tính thèm thịt người trỗi dậy à?”
Nhỏ thở mạnh, kế đấy sặc luôn vào họng một ít bụi. Rồi nhỏ ho mấy cái để họng bụi thoát khỏi họng. Đoạn, nhỏ bắt đầu giải thích, giọng nhỏ có chút hân hoan. Tôi chẳng hề quay lại nhìn nhỏ.
“ Hôm qua mình thấy trên Tv. Trong quá khứ, nếu người ta có một phần nào trên người không khỏe, họ sẽ ăn phần ấy của một con vật.”
“ Thế thì sao?”
“ Ăn gan nếu gan yếu, ăn dạ dày nếu dạ dày đau- có vẻ người xưa tin rằng ăn gi bổ nấy, và sẽ giúp họ khỏi bệnh. Vậy nên mình muốn ăn tụy của cậu.”
“ Khi nói ‘cậu’, là đang nói tôi đây à?”
“ Còn ai vào đây?”
Nhỏ không nhìn tôi, cười khúc khích, tựa chừng như đang  tập trung vào công việc. Tôi có thể nghe được tiếng đóng sách, tiếng những cái bìa sách cứng cạ vào nhau khi nhỏ xếp chúng lại.
“ Tôi ngờ rằng mớ nội tạng bé nhỏ của tôi có gánh nổi ‘vinh dự’ cứu bà.”
“ Có vẻ như áp lực từ ‘ vinh dự’ này làm dạ dày cậu nhoi nhói rồi hả?”
“ Đúng rồi,  thế nên tìm một người khác sẽ tốt hơn đấy.”
“ Vậy mình phải tìm ai đây. Mình coi vậy chứ cũng không định ăn thịt gia đình mình đâu.”
Nhỏ lại khúc khích cười. Vốn dĩ tôi thực hiện công việc của mình cần mẫn, từ tốn, nên tôi quả thật muốn nhỏ làm việc đàng hoàng hơn.
“ Tóm lại, mình không thể dựa vào ai khác ngoài cậu, Cậu- bạn- cùng- lớp- biết- được- bí- mật.”
“ Vậy sau khi mất thời gian lên kế hoạch ấy, không biết liệu bà đã xét đến cái khả năng tí ti là tôi cũng cần tuyến tụy của mình chưa thế?”
“ Nhưng cậu còn chẳng biết tuyến tụy có chức năng nào đúng không?”
“ Tôi biết.”
Tôi biết về nó- cái cơ quan cơ thể hiếm ai nói tới. Tôi đã đọc về nó trước đây. Rất tự nhiên nhỏ chộp lấy cơ hội.
Tôi có thể nghe tiếng nhỏ thở, tiếng chân của nhỏ phía sau tôi. Và thế tôi biết nhỏ hẳn đã hào hứng quay người lại phía tôi. Đứng xéo với cái kệ, tôi thoáng liếc một cái. Đằng sau tôi là một đứa con gái nhễ nhại mồ hôi, nhỏ đang nở một nụ cười không ai nghĩ có thể xuất hiện nơi một người mắc bệnh vô phương chữa trị.
Mặc dù thời kì của sự ấm lên toàn cầu đang diễn ra và hiện giờ đã là giữa tháng 7, lại có người quên bật máy điều hòa, do đó người tôi cũng đầy những mồ hôi.
“ Có khi nào cậu tìm hiểu về tụy không thế?”
Giọng nhỏ vang vọng, tôi không còn lựa chọn nào, trả lời câu hỏi của nhỏ.
“ Tuyến tụy giúp tiêu hóa và tạo năng lượng. Ví dụ, tụy tạo ra insulin dùng để chuyển hóa đường thành năng lượng. Nếu không có tuyến tụy, con người sẽ không thể tạo ra năng lượng cho cơ thể và sẽ chết. Vì thế nên tôi không thể để bà dùng tụy tôi làm cơm được. Xin lỗi nhé.”
Nói xong những gì tôi muốn nói, tôi quay lại làm việc. Nhỏ phá ra cười lớn. Hiểu được những câu đùa của tôi đã thành một bậc tài của nhỏ, nhưng lần này tôi cảm thấy có gì khang khác.
“ Ai mà ngờ được hả. Cậu- bạn cùng lớp- biết được- bí mật lại có hứng tìm hiểu mình cơ đấy.”
“... Thì, một đứa bạn cùng lớp bị bệnh nặng rõ ràng sẽ rất đáng quan tâm tới.”
“ Mình không nói cái ấy. Thế trên khía cạnh một người bình thường thì sao?”
“... Ai biết được.”
“ Trả lời kiểu gì vậy!”
Nhỏ lại phá lên cười. Cái nhiệt của tháng 7 hẳn đã gây ảnh hưởng đến đầu của nhỏ. Tôi cảm thấy lo cho tình trạng đứa bạn cùng lớp sau lưng mình.
Cả hai đứa tôi tiếp tục lặng lẽ làm việc cho đến khi giáo viên phụ trách thư viện đến kêu.
Có vẻ là đã đến giờ thư viện đóng cửa. Chúng tôi đánh dấu tiến độ làm việc bằng cách rút một quyển sách chênh ra ngoài một tẹo. Đoạn, cả hai kiểm tra xem có quên gì không, rồi đi ra khỏi khu lưu trữ. Bước ra khỏi cái nóng oi bức của phòng lưu trữ, cơ thể đầy mồ hôi của hai đứa run lên khi bước vào cái không khí mát mẻ của thư viện.
“ Lạnh quá!”
Nhỏ cao hứng bước xoay vòng vào quầy tiếp tân thư viện, và bắt đầu lau đi mồ hôi trên mặt bằng một cái khăn mặt lấy ra từ túi của nhỏ. Tôi lơ đãng bước theo nhỏ, rồi bắt đầu lau khô người mình.
“ Mấy em làm tốt lắm. Giờ thư viện đóng cửa rồi, nên hai em cứ thong thả đi. À, có chút trà và đồ ăn đây.”
“ Oa, cám ơn cô.”
“ Cám ơn cô.”
Nhấp một ngụm trà lúa mạch mà cô giáo mang ra, tôi nhìn quanh thư viện. Quả thật, không còn một học sinh nào ở quanh.
“ Cái bánh bao này ngon quá.”
Đứa con gái luôn nhìn thấy mặt tốt trong mọi việc kia đang ngồi thư giãn ở trong quầy. Tôi một tay cầm lấy một cái bánh bao, tay kia kéo một cái ghế ra xa khỏi nhỏ một tí rồi ngồi xuống.
“ Cô xin lỗi đã bắt hai đứa giúp một tay, mặc dù tuần sau là kiểm tra rồi.”
“ Không có gì đâu, cô đùng lo. Hai đứa em luôn được điểm thường thường bậc trung mà. Phải không, Cậu Bạn cùng lớp Biết Bí mật.”
“ Ừ thì, tôi đoán thế, nếu có nghe giảng trên lớp.”
Tôi đáp lời, rồi cắn một miếng cái bánh.
Nó quả là ngon.
“ Hai đứa đã xem thử trường đại học nào chưa. Em Yamauchi thì sao?”
“ Em chưa tính tới vụ đó, ý em là, vẫn còn sớm mà cô.”
“ Còn em, Cậu- Ông-cụ-non-lốt-Học-sinh.”
“ Em cũng thế, thưa cô.”
“ Thế là không tốt nhé. Cậu phải xét kĩ chuyện đấy chứ, Cậu-bạn cùng lớp- biết- được-bí mật.”
Nhỏ giơ cái tay đang cầm cái bánh bao thứ 2 lên và nói một câu chả ai mướn nói. Tôi lờ tịt nhỏ, nhấp một ngụm trà. Cái vị trà lúa mạch quen thuộc, phổ biến này thật là ngon.
“ Vậy là cả hai đứa vẫn chưa nghĩ gì về tương lai hết hả? Cứ chây lười ra đi, rồi chả mấy chốc bằng tuổi tôi đâu đấy!”
“ A ha ha, chả được thế đâu cô ơi!”
“........”
Trong khi hai người kia cười nói rộn rã, tôi giữ một bộ mặt lạnh. Và tôi tiếp tục vừa ăn cái bánh bao vừa uống trà.
Như nhỏ nói, chẳng bao giờ chuyện ấy có thể xảy ra.
Chuyện nhỏ có thể đạt đến tuổi của cô giáo chúng tôi, hiện giờ đang ở tuổi 40, là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Hiện giờ ở đây, chỉ có nhỏ và tôi là biết được điều này, vì thế nên nhỏ nháy mắt với tôi và cười lớn. Nhỏ cứ như những diễn viên trong phim Mỹ nháy mắt trước khi kể một câu chuyện cười.
Nhưng tôi xin nó rõ, lí do tôi không cười  không phải vì trò đùa của nhỏ quá tăm tối hay thế. Mà tất cả là do cái bộ mặt tự mãn của nhỏ mỗi khi nhỏ cho là mình nói một cái gì thú vị lắm- tôi cảm thấy nhỏ như đứa dở hơi.
Xem chừng nhỏ khó chịu trước thái độ hững hờ của tôi, nhỏ cau mày nhìn tôi. Nhìn thấy thế, sau cùng tôi phải nhếch mép lên một tí.
Sau khi ở lại thư viện thêm độ nửa tiếng, hai đứa tôi quay về nhà.
Khi cả hai tới tủ đựng giày, đồng hồ đã điểm 6 giờ tối. Vậy mà, chúng tôi vẫn có thể nghe những tiếng động phát ra từ phía những câu lạc bộ thể thao do những thành viên vẫn tập hết mình dưới ánh nắng chiều.
“ Lúc nãy cái kho nóng quá nhỉ?”
“ Ừ.”
“ Chúng ta vẫn phải tiếp tục vào ngày mai nhỉ. Ít nhất thì ngày mai nữa là cuối tuần rồi.”
“ Ờ.”
“... Cậu có nghe không đấy?”
“ Có mà.”
Tôi cởi đôi giày đi trên trường ra và xỏ vào đôi giày lười của mình, xong tôi đi qua cánh cửa tiếp nối liền tủ giày. Cổng trường ở phía đối nghịch sân tập thể thao, cho nên tôi càng đi thì những âm thanh của câu lạc bộ bóng chày và rugby càng nhỏ đi. Tôi nghe thấy những bước chân huỳnh huỵch, rồi thì nhỏ bắt kịp và bắt đầu đi kế bên tôi.
“ Không ai dạy cậu là phải chú ý nghe khi người khác nói với mình à?”
“ Có chứ, bởi vậy tôi vẫn đang lắng nghe cẩn thận đây.”
“ Vậy mình đang nói về cái gì nào?”
“....... Bánh bao?”
“ Vậy là cậu có nghe cái gì đâu? Nói dối mũi dài ra à.”
Nhỏ rầy tôi như thể là một giáo viên mẫu giáo dạy trẻ vậy. Nhỏ- vốn cao so với con gái, và tôi- thấp so với con trai, nên hai đứa có chiều cao xêm xêm nhau. Thành thật mà nói, cảm giác khá mới mẻ khi phải nhìn xuống một tí để nhìn cái người đang lên lớp mình.
“ Xin lỗi, xin lỗi, đang nghĩ cái này một tí.”
“ Hừm, nghĩ gì thế?”
Nhỏ lập tức hết nhăn mặt, như thể từ nãy giờ chẳng có chuyện gì bực mình cả. Nhỏ ngó tôi, nét mặt ghi rõ hai chữ ‘tò mò’. Sau khi bước xa khỏi nhỏ một tí, tôi khẽ gật đầu.
“ Ừ, có chuyện này tôi vẫn luôn nghĩ mãi, nghiêm túc nhé.”
“ Ồ, về cái gì thế?”
“ Về bà.”
Tôi không ngừng lại, cũng không nhìn về phía nhỏ, tôi đã cẩn thận để câu chuyện có vẻ bình thường, không quá kịch tính. Bởi nếu không sẽ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối và nghiêm trọng thái quá.
Cắt ngang vào những lời tôi đang định nói ra, nhỏ- như dự đoán- phản ứng một cách khó xử.
“ Mình á? Hả, cái gì thế này, một lời tỏ tình à! Whoa, cảm thấy hồi hộp quá nè!”
“......... Không phải thế. Nói này.”
“ Ừ.”
“ Bỏ chút thời gian còn xót của bà để làm chuyện như quét dọn thư viện có đáng không thế.”
Nghe câu hỏi thẳng thừng của tôi, nhỏ nghiêng đầu trả lời.
“ Đáng chứ.”
“ Tôi không nghĩ thế.”
“ Thế ư? Vậy thì, mình phải làm gì khác đây?”
“ Thì, cô không muốn cái gì kiểu như tìm kiếm tình yêu đầu đời, hay đi biển, leo núi, hay ra nước ngoài và quyết định mình sẽ giành phút giây cuối cùng ở đâu à?”
Lần này nhỏ nghiêng đầu qua phía còn lại.
“ Hừm, không phải mình không hiểu ý cậu. Nói ra thì, kể cả Cậu- bạn- cùng- lớp- biết- được- bí mật cũng có những điều muốn làm trước khi chết đúng không?”
“.......... Tôi đoán tôi không thể nói là không nhỉ.”
“ Nhưng ngay bây giờ, cậu sẽ không làm bất cứ điều nào, kể cả nếu mình và cậu đều có thể chết vào ngày mai. Hẳn nhiên, hiểu thế nên cả mình lẫn cậu mới có thể tiếp tục sống đúng chứ. Giá trị của mỗi ngày, từng ngày đều là như nhau- bất kể mình có làm gì thì, với mình, giá trị của ngày hôm nay là không đổi. Cậu biết không, hôm nay mình đã rất vui.”
“........... Tôi hiểu rồi.”
Có lẽ nhỏ nói đúng. Tôi cảm thấy không vui trong lòng vì lời của nhỏ, nhưng mặt khác, tôi hiểu ý nhỏ.
Kể cả tôi- cũng như nhỏ một ngày không xa- rồi sẽ chết. Kể cả nếu tôi không thể nói chính xác lúc nào, đó là một tương lai không thể suy dịch. Biết đâu đấy, tôi lại chết trước nhỏ thì sao.
Quả thật, những lời của những người biết rõ số mệnh của mình có sức nặng của nó. Quan điểm của đứa con gái bên cạnh tôi làm tôi nhộn nhạo trong lòng.
Dĩ nhiên, những gì tôi nghĩ chả hề quan trọng với nhỏ. Chắc chắn có nhiều người mến nhỏ, do đó rất là bình thường nếu nhỏ không có thời gian để chú ý đến một đứa như tôi. Như để chứng minh điều ấy, những đứa con trai từ câu lạc bộ bóng đá đang chạy đến từ phía công trường, và tất cả đều nhìn về nhỏ.
Nhỏ nhận ra một đứa trong đám ấy, nhỏ vẫy tay về phía nó.
“ Ráng lên!”
“ Cám ơn nhé, Sakura.”
Cả đám con trai đều mỉm cười sảng khoái khi chạy ngang qua chúng tôi. Nếu tôi nhớ không lầm, tên kia học chung lớp với tôi, nhưng nó còn không nhìn tôi lấy một cái.
“ Cậu ấy lờ Cậu- bạn- cùng- lớp- biết- được- bí mật. Tốt hơn hết là cậu ấy cẩn thận ngày mai thôi!”
“ Không có gì đâu, mà bà ngừng lại đi. Tôi không để bụng đâu.”
Tôi thật sự không quan tâm. Nhỏ và tôi là hai thái cực ngược nhau. Vậy nên không có gì lạ khi bạn cùng lớp đối xử chúng tôi khác nhau.”
“ Hà, đó chính xác là lí do mà cậu không có một người bạn nào đấy.”
“ Tôi biết bà nói đúng, nhưng mà sao bà quan tâm đến việc đó quá thế.”
“ Ư ư, đấy vì thế đấy.”
Mải trò chuyện, chúng tôi đến được cổng trường. Nhà chúng tôi ở ha hướng ngược nhau, vậy nên đây là nơi tôi chào tạm biệt nhỏ. Thật đáng tiếc.
“ Bye.”
“ Mà này, về chuyện lúc nãy.”
Tôi vốn đã quay lưng lại đi không chút đắn đo, dừng bước khi nghe nhỏ nói.
Mặt nhỏ trông rất vui, như thể nhỏ vừa nghĩ được một cái gì. Tôi chợt nhận ra tôi chưa bao giờ để lộ một biểu hiện vui sướng nào trên mặt mình cả.
“ Nếu mình phải chọn, mình sẽ dùng chút thời gian còn lại đời mình để giúp Cậu- bạn- cùng- lớp- biết- được- bí mật.”
“ Là sao?”
“ Chủ nhật này cậu rảnh không?”
“ À xin lỗi nhé, tôi có hẹn với một cô bạn gái rất dễ thương. Cô ấy sẽ làm loạn lên nếu tôi cho cô ấy leo cây, nên không tôi không rảnh đâu.”
“ Cậu nói xạo phải không?”
“ Nếu phải thì sao?”
“ Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau lúc 11 giờ trưa trước nhà ga nhé. Mình sẽ mang theo quyển Nhật kí Sống chung với Bệnh.”
Nói thế xong, thậm chí còn không hỏi tôi có đồng ý hay không, nhỏ vẫy tay rồi đi bộ theo hướng ngược lại nhà tôi.
Bầu trời mùa hạ trước mặt nhỏ vẫn còn vương sắc cam pha chút hồng, điểm tô một chút sắc xanh của biển. Bầu trời ấy rải xuống những tia sáng đang lụi dần của nó.
Tôi không vẫy tay lại nhỏ, và một lần nữa, tôi quay lưng lại nhỏ và bắt đầu đi về nhà.
Thiếu vắng đi tiếng cười khanh khách của nhỏ, tôi tiếp tục đi trên con đường quen thuộc về nhà trong khi những sắc màu ấm áp của một ngày đang tàn đi được thay thế bởi gam màu xanh của buổi tối. Quả nhiên, cảnh sắc đường tôi về khác hẳn nhỏ.
Có lẽ tôi sẽ tiếp tục bước trên con đường này đến khi tôi tốt nghiệp.
Còn nhỏ, nhỏ còn có thể bước trên con đường này bao nhiêu lần nữa?
Nhưng nhỏ nói đúng, kể cả tôi cũng không thể biết được tôi sẽ còn bước đi được trên con đường này bao nhiêu lần nữa. Nếu thế, con đường mà chúng tôi đi có lẽ cũng không khác nhau là bao.
Tôi áp ngón tay lên cổ, kiểm tra xem có đúng là tôi còn sống. Với mỗi bước đi là một nhịp đâp trái tim tôi, tâm trạng tôi dần kém đi khi tôi cảm nhận được cuộc sống ngắn ngủi của tôi bất tuân ý chí mình.
Làn gió đêm thổi ngược lại tôi, xao lãng tôi khỏi cái ý nghĩ của mình.

Chỉ một chút thôi, tôi bắt đầu trông đợi đến chuyến đi chơi chủ nhật này của hai đứa.

Popular posts from this blog

CHAP 1

BACKSTAGE VIEW TRONG EXCEL

ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] CHAP 7