ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] CHAP 2

ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] chap 2

Chap 2

“ Xin cám ơn vì đã lắng nghe. Các bạn đang nghe từ bé Tarou đáng thương, người vừa thức dậy và lâm vào một tình cảnh vô vọng và bi đát. Có lẽ tôi nên đi chết cho rồi nhỉ... Ha ha ha”

Tarou đưa hai bàn tay lên và làm biểu tượng chiến thắng. Cậu thừa hiểu rằng chẳng nên hi vọng vào một lời đáp lại, mặc dù có lẽ thực tâm, cậu vẫn nuôi lấy một tia hi vọng. Nhìn cái không gian vắng lặng, cảm giác trống vắng dâng lên trong lòng, cậu hạ tay xuống.

“ Ít nhất thì trước khi tèo tôi muốn được “bóc tem”... Tôi muốn mất tem!!!... ờ, đói rồi. Không biết quanh đây có còn gì không nhỉ?”

Clack..Clack.., tiếng chân cậu vang vọng lên khi bước trên cái nền sắt lạnh lẽo. Hiện giờ, cậu cố gắng tự động viên mình đi khám phá xung quanh, nhưng đó quả thật là một việc khó khăn. Sau cùng thì, chỉ 2 căn phòng cậu có thể đi vào được.

“ Ông ấy nói báo cáo tiếp theo là vào năm năm sau nhỉ? Quả là nó còn tùy xem đã bao năm trôi qua từ khi đó, nhưng nhiều nhất thì mình sẽ phải chờ năm năm nhỉ. Nếu mà ăn may thì có khi ngay ngày mai cũng nên. Không, không, không nên tự huyễn hoặc mình như vậy. Nhưng không biết liệu người ta có đi tìm kiếm tàu mình nếu bị mất liên lạc không nhỉ. Thôi chịu. Nhưng do đâu mình lại bị đưa vào vũ trụ nhỉ?”

Tarou lẩm bẩm một mình trong khi bước vào căn phòng mà cậu tỉnh giấc. Cố gắng hết sức không nhìn vào những hàng hài cốt xung quanh, cậu đi đến chỗ một cái nhìn có vẻ như màn hình máy tính. Những bộ hài cốt len vào khóe mắt cậu mang đến cảm giác nôn nao ở cổ, nhưng cậu cố gắng dằn xuống.

“ Cái công tắc nằm ở chỗ quái nào nhỉ?”

Cái mà hình nằm ở trên một cái  bàn tròn, thon gọn, kiểu dáng mà bạn có lẽ sẽ tìm thấy ở những quán bar kiểu cách. Tarou đi lại xung quanh cái bàn để kiếm cái công tắc điện, nhưng ở đây hoàn toàn không có dấu vết của cái gì giống vậy.

“ Mà nghĩ lại thì... Kể cả khi mình khởi động được nó, chắc gì nó đã ở một ngôn ngữ mà mình có thể đọc được. Vậy thì quả là phí sức.”

Sau khi lắc mạnh đầu, cậu cúi đầu xuống trong sự cô đơn.

“ Khỉ thật, thế này thì chả ra mình lâm đường cùng rồi à?”

Kể từ khi cậu tỉnh giấc vẫn chưa được bao lâu, nhưng một cảm giác vô vọng đã bắt đầu xâm chiếm cậu. Cậu bắt đầu tiến lại cái thiết bị mà cơ thể cậu đã bị đưa vào và đưa một tay đến cỗ máy.

“ Loại IV không phải là một cỗ máy đông lạnh hoàn toàn. Nó được thiết kế để đưa dưỡng chất vào cơ thể theo định kì. Đưa theo đường miệng có lẽ sẽ được... mở khóa... nếu mình đưa nó về chế độ điều khiển bằng tay... điểm tiêm... không, sai rồi. Nó phải ở đây nhỉ? Khỉ! Vì sao mình có thể làm những việc này nhỉ?”

Những kiến thức mà lẽ ra cậu không nên có tạo ra một cảm giác khó chịu mà cậu không thể bỏ qua được, và khiến cậu run rẩy. Nhưng tay cậu vẫn tiếp tục những bước tiếp theo rất tự nhiên, hoàn toàn không do dự, và đầu cậu thì đầy ắp những thông tin liên quan đến cái thiết bị trước mặt cậu. Những động tác nhanh lẹ của cậu đã tháo rời cái máy trước cả khi cậu nhận ra, và chuyển đổi cơ chế cung cấp dinh dưỡng từ chế độ tự động qua điều khiển bằng tay.

“ Với cái cần điều khiển thì... cái đó là được rồi nhỉ. Kể cả nếu nó nhìn không đẹp lắm thì ai quan tâm chứ? Mình là người duy nhất ở đây mà. Còn giờ, nó sẽ nếm ra sao đây?”

Khi cậu gạt cái cần điều, rất tĩnh lăng một dung dịch màu đỏ bắt đầu chảy ra từ đầu cây kim. Tarou nhăn mặt kinh tởm trong khi dùng ngón tay đưa thử cái dung dịch lên miệng.

“ Eo ơi, vị tởm quá. Cái quái gì thế này? Nếu mà phải tả thì... ừ, giống như sắt được thêm đường vậy... Có lẽ nên thành thật với bản thân thì hơn, cái này nếm giống như máu vậy.”

 Cảm thấy chán nản, cậu lẩm bẩm. Rồi cậu bịt mũi và cố nuốt xuống một ít. Cậu ngửa cố lên như khi uống trực tiếp từ vòi nước.

“ Ư ư oee... Phụt...phù phù, khỉ, làm như mình có thể uống được ấy!! Mình đâu phải ma cà rồng.”.

Sau khi hùng dũng tống khứ khỏi miệng cái chất kia, cậu tiến lại cái thiết bị, và bắt đầu trút lời.

“ Nhưng sau cùng thì ta vẫn sẽ phải uống nó, đúng không? Có lẽ mình sẽ thử lần nữa khi mình đói lả hẳn rồi. Giờ thì mình cần gì nhỉ? Hiện giờ thì... có lẽ là oxy và nước nhỉ. Liệu mình có thể đông nước từ những cỗ máy đông lạnh này không nhỉ. Nhưng nếu không khí hết hơi nước thì mình có sao không nhỉ?... Phải rồi, máy điều hòa.”

Cậu tiếp tục lẩm nhẩm trong khi quay đầu quanh phòng. Khi cậu thấy một tấm lưới giống như khe thông gió trên trần, cậu trèo lên những cái máy đông và ép mặt vào đó.

“Nó... không rời ra. Dĩ nhiên rồi. Sẽ thật là nguy hiểm nếu nó rơi trúng ai... Vậy nên phi hành đoàn đã ép chết nó nhỉ. Không sao, lấy cây xà beng cậy phát là xong... thả con một cây ông trời ơi... Mà cái này là gì vậy trời? Mình chưa bao giờ thấy cái ốc nào có lỗ 7 cạnh như vậy cả!!”

Tarou nhảy xuống khỏi cái thiết bị, cầm lấy một mảnh kim loại trên tay, rồi cậu ném nó qua một bên. Tự nhủ nên bỏ cuộc cho rồi, cậu nằm lăn ra đất. Tình hình hiện giờ khiến cậu muốn điên lên, cậu tự hỏi mình cố gắng thực hiện cái gì.

“ Chắc là ngày mai, sẽ có người đến giúp thôi... ừ, đúng vậy, không có gì phải lo”.

Cơ thể cậu đầu hàng cho cái cảm giác mệt mỏi đang xâm chiếm, vẫn nằm nguyên đó, cậu với tay đến cỗ máy. Cậu ấn ngón tay vào một điểm ở chỗ mà cái cổ một người sẽ nằm vào.

“ Wow, đúng như mình nghĩ, cái thuốc mê dài hạn này... hiệu ... quả thật...”
Mệt mỏi vì phải nghĩ về cái tình hình khó hiểu bản thân đang mắc phải, không biết trăng sao gì cả, cậu lăn ra ngủ luôn.

Cậu cảm thấy muốn bệnh.

Khi cậu thức dậy, cảm giác mệt mỏi và đau đầu là thứ đầu tiên chào đón cậu.

“ Người mình... ây chà..”

Cậu ráng đứng lên, nhưng các khớp xương cậu đau nhói mỗi khi chuyển động khiến cậu trông như một con sâu đang cố lết đi, nên chẳng bao lâu cậu quyết định ngừng lại.

“ Chà, mình ngủ bao lâu rồi nhỉ...”

Ráng chịu cơn đau, Tarou với tay đến cái máy đông lạnh. Vẫn để mở từ trước, vòi tiêm dưỡng chất vẫn đang chảy liên tục. Cái cần đo hiển thị mức độ còn lại của dưỡng chất giúp cậu đoán rằng mình đã ngủ liên tục 2 ngày.

“ Uầy, đúng là không nên vọc mấy thứ này. Nếu mà mình xài nhiều thuốc ngủ hơn thì có khi mình chết đói khi đang ngủ ấy... không giỡn được...”

Chùi cái gỉ mắt đóng cứng quanh mắt, cậu cố đưa cái dưỡng chất vào miệng một lần nữa. Cái vị của nó khiến cậu phải nhổ nó ra thêm 2, 3 lần nữa, nhưng lúc này cái lưỡi cậu đã tê đi rồi, nhờ thế cậu cũng có thể nuốt được chúng xuống miệng. Đoạn cậu nằm xuống, nghỉ ngơi một lát.

“ Haizz... sẽ không ai tới đâu nhỉ. Đây là nơi mà chúng ta không thể tới được trừ khi thực hiện ngủ đông nhỉ, dĩ nhiên là phải mất thời gian dài để tới rồi.”

Cậu đã có một hi vọng mong manh, nhưng giờ đây nó đang tan biến, miệng cậu trở nên đắng chát... Chấm ngón tay vào cái dung dịch dưỡng chất kia, cậu bắt đầu viết.

“ Lời của trời- cái “zin”, ít nhất một lần thôi, phải mất. – Ichirou Tarou, những lời cuối cùng... À, chưa có kigo( quý ngữ) nhỉ. Mà khoan, có không nhỉ? Có từ nào về mùa của trai “ zin” không nhỉ? Mùa xuân đi.”
( Trans: thằng main nó định làm haiku, kiểu kêu người nào đọc lời nó, thì kiểu gì cũng mất zin đi, ko lại như nó, h muốn cũng ko mất đc)

Cậu tiếp tục lẩm bẩm như để xua tan cái sự lẻ loi cuả mình.

“ Vớ vẩn thật... Nếu mình chết ở đây, thì cũng chắc gì có ai đọc đâu nh-... đọc”
Cậu nhìn những dòng chữ với một khuôn mặt vô hồn, nhưng cậu bỗng dừng tay lại.

“ Cái khỉ gì đây? Hả? Mình viết bằng tiếng Nhật mà nhỉ? Hả?”

Cậu đã viết liên tục, không có gián đoạn nào, vậy mà cậu thấy rằng cậu không thể đọc những gì mình viết. Mà không phải do sàn quá bẩn hay chữ quá xấu, cậu chỉ đơn giản không hiểu được những kí tự mình viết ra.

“ Ôi, giời ơi... chuyện gì với mình thế này?”

Cậu nghe nói rằng, khi con người ta căng thẳng tột độ, sẽ có khả năng xuất hiện triệu  chứng mất trí nhớ. Tarou cảm thấy bản thân mình yếu hẳn đi, cả mình cậu đau đớn từ việc đứng lên. Do không có gì để làm, cậu càng lúc càng cảm thấy vô vọng.

“ Thôi, hãy cố thêm một chút nữa thôi. Đã từng có người được tìm thấy khi trôi dạt trên biển. Vũ trụ cơ bản cũng gần gần thế thôi, uh, thế đi.”

Tarou cố gắng tự động viên mình, rồi cậu di chuyển đến cỗ máy bên cạnh cỗ máy chỗ cậu tỉnh giấc, ở bên trong vẫn nguyên bộ hài cốt của người trước. Cậu chắp tay lại, cầu nguyện một chút, rồi bắt đầu dỡ những phần còn xài được.

“Ai quan tâm nếu cái ốc có 7 cạnh chứ. Cứ nhét cứng cái gì vào rồi vặn là ra thôi”

Cậu lấy ra vài thanh vừa lòng bàn tay, xem coi có miếng nào vừa với con ốc không. Đoán chừng một miếng hình chữ L có vẻ dùng được, cậu dùng những miếng kim loại có vẻ nặng như một cây búa để định hình lại miếng hình L.

“ Chết tiệt, sao cứng quá vậy nè... nó làm từ cái gì nhỉ? Sắt? Ti tan? Cái quỷ gì nhỉ?”

Bất luận cậu gõ mạnh đến đâu, cậu cũng không thể làm xước nổi nó. Từ bỏ ý định dùng những phần thừa để tháo con ốc, cậu bắt đầu tháo những bộ phận tương đối dài của cỗ máy.

“ Kể cả nếu không có dụng cụ thì mình cũng có thể tạo chúng từ những phần mình có thể tháo ra được. Không biết những cỗ máy này giá bao nhiêu nhỉ, nếu mà phải... đền chắc ốm đòn. Thây kệ, mạng sống là trên hết, sống được mới đền được!!”

Sau khi tháo rời cỗ máy hết sức điêu luyện. Tarou lại leo lên chỗ lỗ thông hơi, lần này, cậu bắt đầu nhét các bộ phận vào những cái lỗ trên tấm lưới. Sau khi làm vài lần không được, cuối cùng cậu cũng nhét được cái miếng hình L vào, rồi cậu cột một dây kễm vào.

“ Hừ. Công ty Anmitt đặc biệt về sản xuất kẽm cường lực. Cái lực mà nó chịu được gấp 20 lần thép. Nếu ngươi nghĩ rằng có thể  giật đứt được nó, thì cứ thử đi.”

Đoạn, Tarou cột đoạn kẽm vào cỗ máy đông lạnh của cậu. Sau khi chắc chắn rằng sợi kẽm đã cột chắc vào cỗ máy, cậu kéo một cái cần màu đỏ ở đằng sau cỗ máy. Một chấn động nhỏ xảy ra, và rồi cỗ máy từ từ lún xuống.

“ Cứ thoải mái đi, dùng cái lực đẩy thủy lực hay cái gì cũng được. Tiến tới. Hết ga luôn!”

Và cậu chắp tay cầu nguyện.

Rất nhanh chóng, cỗ máy kéo hết phần thừa và căng sợi kẽm ra như một sợi dây đàn...

“Vèoooooooooooo.”

Một cái gì đó bắn vụt qua trước mặt Tarou.

Bất kể là cái gì, nó cắt đứt một lượng lớn tóc của Tarou, trước khi đập xuống sàn với một tiếng kêu sắc nhọn và biến mất. Tiếp đó, một tiếng vang lên như sấm khi cái tấm lưới rớt xuống.

“ ...Mém... nữa đi ngắm gà... cái đó chẳng khác gì một viên đạn hết... Lần sau phải cẩn thận hơn, mà hi vọng không có lần sau thì hơn.”

Vừa nhìn cái “ viên đạn” là con ốc lăn trên sàn, vừa xoa ngực mình, Tarou hắt ra một thở một hơi nhẹ nhõm. Sau khi chờ cho tim mình bình tĩnh lại, cậu kéo cái cần nâng cỗ máy bằng một sợi kẽm đã cột từ trước.

“ Ồ, giờ nó như cái thang máy ấy nhỉ? Hừm, lên nào. Và giờ thì, cái lỗ thông hơi này dẫn đi đâu đây.”

Tarou từ từ được nâng lên cùng với cỗ máy. Tiếp cận với cái hố tối tăm ở trên đầu, cậu vừa cảm thấy hồi hộp, vừa hi vọng khi cậu thở ra một hơi có lẽ vẫn chưa phải là dài nhất của mình.




Popular posts from this blog

CHAP 1

ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] CHAP 7

The Forgotten Conqueror Chương 2