Me Her and the Ballistic Weaponry [Antique] Chap 3
Chap 3
“ Ư, chả thể thấy gì hết... Giờ mà quay lại khéo lạc...”
Tarou nhét thân cậu vào cái đường ống chật hẹp có vẻ như là
cái ống thông hơi. Trong khi tiếp tục cẩn thận bò về phía trước, cậu mò mẫm
xung quanh để cảm nhận cái lối đi.
“ Chết tiệt... Ta không sợ đâu... Mà kể cả nếu mình đi hết
cái ống này, giả như đầu bên kia cũng được bít kín như chỗ mình vào thì sao nhỉ...
Làm sao mà dùng sức mình phá để xuống được chứ...”
Trong cái bóng tối đen ngòm, Tarou lóng ngóng trườn về phía
trước. Bản thân cậu cũng không biết tại sao mình tiếp tục đi tới, nhưng hiện giờ
cậu chỉ có thể dựa vào những thông tin bí ẩn ở trong đầu cậu.
“ Đây có phải cái mà người ta gọi là học trong khi ngủ không
nhỉ? Mình cảm giác là vậy, mặc dù có vẫn vẻ hơi khó tin... Mà sau cùng thì đây
là tương lai mà, hẳn là lĩnh vực này đã trở nên tuyệt vời...”
Với những cái thông tin kì lạ đang tồn tại trogn đầu, cậu cố
tìm một cách lí giải mà cậu có thể chấp nhận được, tạm thời là vậy. Nó đã trở
nên rõ ràng là bây giờ, bất luận cậu nghĩ bao nhiêu về vấn đề này, nó cũng thật
sự không giải quyết được gì. Vì thế cậu quyết định tốt hơn hết là cứ nghĩ về nó
như vậy.
“ Chà, nguy hiểm quá. Nhánh xuống à. Giờ mà té xuống, khéo
toi luôn. Tốt nhất là cẩn thận tí nào.”
Thay vì một cái nhánh dẫn xuống, chỗ vừa rồi giống như một
cái hố hơn. Xoa những chổ nổi da gà trên cánh tay vừa hụt xuống hố, cậu tiếp tục
mò về phía trước. Đưa mắt nhìn lại, đập vào mắt cậu là những tia sáng mờ mờ từ
căn phòng mà cậu bắt đầu tiến vào dần dần biến mất khi cậu tiếp tục đi về phía
trước.
“... Hừm tai mình ù thì phải, cứ nghe cái gì như bị ù vậy...
Không, cái tiếng động này là gì nhỉ?”
Cái tiếng gió thổi ù ù liên tục thông qua cái ông thông hơi,
một cái âm thanh khác hẳn tự nhiên lọt vào lỗ tai đang căng lên của cậu. Nhìn về
sau một lần nữa, cậu quyết tâm lại và bắt đầu di chuyển về hướng của cái âm
thanh. Cũng nghĩa là cậu dấn thân sâu hơn vào cái bóng tối trước mặt.
“ A aa, tối quá, chật quá, đáng sợ quá, khỉ thật, mình đang
cố làm gì thế này?”
Tarou ráng dằn xuống cái cảm giác bất an đang dâng lên trong
lòng và tiếp tục đi tới. Hiện tại, cậu không biết được mình đã đi được bao xa,
nhưng cậu chắc chắn rằng bản thân cảm nhận
cái âm thanh đã gần hơn một tí. Tuy vậy, hẳn một em bé cũng có thể bò vượt cậu.
“ Hở. Ngõ cụt à? Không, ở bên trái mình có lối... ấy chà
chà, bên phải cũng có này... chà”.
Chạm vào cái đường ống, cậu cảm thấy được một cái nhánh rẽ về
2 bên. Cậu có lưỡng lự một chút về việc nên đi về hướng nào, nhưng một tia sáng
đột nhiên đập vào mắt cậu khiến cậu hết do dự ngay lập tức.
“ Cầu trời. Đó là phòng điều khiển hệ thống cửa, hay kho chứa
chất dinh dưỡng cũng tốt. Nếu mà được thì phòng nào đó mình gửi tín hiệu SOS
thì càng tốt... Cơ mà liệu mình dùng được không nhỉ, có lẽ không...”
Tự dối bản thân bằng cái kì vọng đang dâng lên, Tarou di
chuyển cái đầu gối nhức mỏi của mình hết sức nhanh nhẹ. Cái ánh sáng bắt nguồn
từ một căn phòng ở bên dưới, và việc không có nắp chắn ở lối ra khiến cậu nắm
tay lại mừng rỡ.
“ Có vẻ là có cái máy gì ở dưới nhỉ. Nếu thế này thì có lẽ mình
sẽ không cần dây để quay lại đây... Xin lỗi, đã làm phiền (Trans: lại
xin lỗi...)
Do cậu đã quyết định từ lâu là mình đang ở trong một tình thế
tách biệt một mình, nên cậu không hề do dự, nhày xuống một dạng thiết bị ở bên
dưới. (Trans:
không hiểu ý tác giả lắm... có lẽ kiểu bảo h Tarou ở một mình nên không sợ có
ai phàn nàn về việc nhảy lên máy móc chăng.) . Cậu cố đứng lên với tứ
chi mình đang cứng còng trong những tư thế kì lạ, rồi cậu chuyển tầm nhìn về
cái cỗ máy lớn ở ngay trước mặt mình.
“ Whooa, không biết cái máy này là gì nhỉ, nhưng nhìn ấn tượng
thật.”
Tarou tiếp tục nhìn lên khi tiếp tục tiến lại gần cái khối
máy khổng lồ. Chiều cao dễ phải đến 20 mét, ở vùng trung tâm là một quả cầu kim
loại, với những sợi dây cáp không theo quy chuẩn nào kéo dài ra từ quả cầu. Những
sợi cáp này nối với một số những thiết bị hình chữ nhật. Tất cả được gắn chắc
vào một cây cột kéo dài từ sàn lên đến trần, và thi thoảng, những cái đèn gắn
trên bề mặt cỗ máy lại nhấp nháy. Trong trí nhớ Tarou, cái hình dáng nhìn giống
thế này nhất chỉ có lò phản ứng của một
nhà máy điện hạt nhân, nhưng dĩ nhiên, xác xuất cho việc cái cỗ máy này là thứ
gì giống vậy là cực nhỏ, và ngoài cái sự thật đây là một cỗ máy gì đấy, Tarou
hoàn toàn không biết gì hơn về nó. Cái
duy nhất cậu rõ được là cái màn hình gắn liền mặt trước cỗ máy có lẽ là bảng điều
khiển.
“ Cái của này...chịu thật, nó vượt quá tầm hiểu biết mình rồi...”
Không một chút đắn đo nào, cậu từ bỏ cái ý định điều khiển
cái cỗ máy khổng lồ kia, rồi cậu quay trở lại
với cái cỗ máy nhỏ hơn mà cậu đã nhảy xuống.
“ Hừmm, mình ngây thơ thật, cứ hi vọng là đã được học về cái
này khi đang ngủ chứ, có vẻ không dễ xơi vậy đâu nhỉ... Hử, có một cái nút này”
Đứng trước cái thiết bị, cậu nhìn vào cái màn hình gắn ở bên
hông. Ở đấy, ccaauj kiếm được một cái nút lớn màu đỏ nằm chênh hênh. Khi còn ở
căn phòng ngủ đông, cậu đã không thể tìm được thứ gì tương tự, nên mặc dù chuyện
không có gì to tát, cậu vẫn cảm thấy bị sốc nhẹ.
“ Ấn một cái rồi thì chắc cái cỗ máy kia không bùm một phát
đâu nhỉ... Ờ, mình nghĩ làm gì có ai làm một hệ thống tự hủy chỉ bằng một nút bấm
đâu nhỉ? A, mình không run, ừ, có run chút nào đâu!”
Như để khẳng định điều gì quan trọng, cậu tự nhủ, trong khi
nhấn ngón tay run rẩy của cậu lên cái nút. Một tiếng “Píp po” kiểu cổ vang lên,
đi kèm với ánh sáng của màn hình, trong
lúc những dòng chữ màu xanh lá hiện lên trên mà hình.
(Trans: Píp po là tiếng kêu khởi động của PC- 9801. https://www.youtube.com/watch?v=HeQvDMP48Ak. Là tiếng đầu tiên trong clip.)
“ Xem ra là những thứ kiểu này sẽ mãi không đổi nhỉ. Không
phải ý tưởng ngớ ngẩn nhất trên đời, nhưng... A!!”
Trong lúc bất ngờ cậu thốt lên với một âm lượng làm chính cậu
cũng ngạc nhiên.
Trong vố số những dòng lựa chọn trên màn hình.
Cậu thấy lựa chọn “ Tiếng Nhật”.
“ L- Làm gi bây giờ. Con chuột... đâu rồi... không, không có
chuột cũng không sao. Ít nhất phải có bàn phím.. hay.. cái gì chứ. Chết tiệt,
điều khiển cái này như thế nào nhỉ?”
Mất bình tĩnh, Tarou bắt đầu mò quanh cái màn hình. Sau khi
vỗ ngực vài cái để bình tĩnh lại, cậu bắt đầu cẩn thận quan sát cái thiết bị.
“... Chết tiệt!! Sao chả có gì thế này. Rốt cuộc thì cái của
nợ này là gì chứ? Điều khiển bằng âm thanh à? À khoan, có khi nào... điều khiển
bằng sóng não không nhỉ... MÌnh tin là người ta đã thử nghiệm khả năng đó ở thế
kỉ 21.”
Tặc lưỡi vì không thể tìm thấy cái UI ( giao diện người sử dụng)
ở đâu cả, cậu thấy mình đang cố gắng thúc đẩy bản thân vói ý nghĩ, ‘ không đời
nào ta chịu thua ở đây’. Va rồi sực nhớ ra điều gì, cậu ngờ vực với tay ra.
“ Màn hình cảm ứng... Mình
đần thật.”
Nhớ lại bản thân mình hoảng loạn vài phút trước, mặt cậu ửng
đỏ lên. Sau khi tống cái cảnh đó vào “thùng rác” và bấm nút xóa... Đoạn cậu lướt
qua những dòng lên phức tạp, và nhìn dán vào một dàn những ngôn ngữ xa lạ.
“ .... Áaa...”
Không hề có một lời cảnh báo nào, một phần của thiết bị mở
ra như một cái cánh cửa, và từ đó một quả cầu lăn ra làm Tarou bất ngờ.
“ Ai da, đúng là không ngờ thật. Hết cả hồn, mà cái gì đây
nhỉ.”
Cậu lùi lại vào bước khỏi cái quả cầu. Nhưng quả cầu lăn tới
và bắt đầu đi theo cậu. Tarou chạy, và quả cầu tiếp tục công cuộc rút ngắn khoảng
cách.
“ Ok, được rồi, bình tĩnh lại đã nào. Mình nhớ hình như có một
tên nào đã nói bất cứ chuyện gì cũng có thể hiểu được nếu bạn thảo luận nó ra
ngô ra khoai. Mà khoan, hình như lão đó bị vợ phát hiện ngoại tình rồi bị “xọc” dao luôn nhỉ... HA HA HA....”
Bị dồn đến chân tường, Tarou bắt đầu tuôn ra những lời lảm
nhảm xuất phát từ một nỗi sợ tột độ. Nhưng dường như không quan tâm đến cái nỗi
tuyệt vọng của Tarou, quả
cầu tiếp tục lăn đến chỗ cậu, một ánh đỏ lập lòe trên bề mặt quả cầu.
"イ・ロハ・ニ・ホヘ・ト" ( I – Ro Ha – Ni – Ho He – Do) ( Tàn
phai, nhạt sắc)
Đột
nhiên từ quả cầu, một tiếng nói nghe như giọng phụ nữ vang lên. Tarou co rúm
người lại, rồi đoạn ngẩng mặt lên khó hiểu.
“ちりぬるを “ (Chi ri nu ru wo) ( Rụng rời cánh hoa)
( Trans: Ở đây quả cầu sử dụng bài thơ Iroha, là một dạng
pangram trong tiếng Nhật. Tiếng Anh có một câu nổi tiếng là “the quick brown
fox jumps over the lazy dog”. Tiếng Việt cũng có, mặc dù chả ai biết “ Do bạch
kim rất quý, sẽ để lắp vào xương”.
Pangram: một dạng câu/ văn chứa đựng toàn bộ các chữ cái
trong một bảng chữ cái cảu ngôn ngữ đó)
Một sự
im lặng phủ xuống, Tarou bắt đầu nghĩ liệu đây có phải một dạng mật mã gì
không, và bắt đầu tự kiểm điểm lại về cái lời cảm thán bất cẩn của cậu lúc cuối.
“ LỐI –
NÀY. LỐI – NÀY”
Trái với
cái cự đoán của cậu, quả cầu bắt đầu phát ra những lời tiếng Nhật bằng cái
thanh âm kì quặc, trước khi lăn trở về cái cỗ máy khổng lồ. Bị sốc, Tarou sợ sệt
nhìn về phía quả cầu. Ngoài cái việc không hiểu mô tê gì cả, cậu còn cảm thấy một
nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng cạnh đó cũng là cái niềm vui do cái hành động cảu
cậu đã đâm trái ra kết quả, cậu cảm thấy trong lòng là một niềm vui khó tả.
“ Rồi, rồi,
tới ngay, Koume-chan. Anh có hơi sợ, nên không muốn ra đó lắm đâu...”
Cậu đặt
cho cái quả cầu cái tên như vậy, bởi do nó gợi tưởng cậu đến quả mơ khô. Rồi cậu
dừng lại, cách một tí khỏi chỗ mà quả cầu ngừng lăn.
(Trans: 小梅 – Ko ume – trái mơ nhỏ...)
“ Hừm,
có gì ở đây à? Mình chả thấy gì cả... khoan, ngươi bị vướng vào dây cáp à? Nhìn
có vẻ hiện đại thế mà có vẻ chỉ được cái “hại điện” thôi hả?...”
Tarou cảm
thán khi cậu đưa tay ra gỡ quả cầu đang ở trong một nỗ lực “ sống - chết” để
qua được khỏi cái sợi dây váp. Ngạc nhiên do quả cầu nhẹ hơn cậu nghĩ, Tarou nhấc
quả cầu qua khỏi sợi cáp.
“ Thank
you, sir” ( Cám ơn ngài) ( Trans: tiếng Anh trong bản gốc)
“ Hể, tiếng
Anh à? Lại còn phát âm chuẩn kinh dị nữa chứ!!”
Kể cả
khi mà quả cầu sử dụng tiếng Nhật dở tệ thế... Tarou cảm thấy một cảm giác thất
vọng khó tả.
“ Có khi
nào nó được điều khiển từ xa không nhỉ? Này, bạn đang quan sát từ nơi khác phải
không, qua màn hình hay gì gì đó... Ừ, có lẽ không... Khoan, thật à trời!!”
Nhìn xung
quanh một cách ngờ vực, Tarou tiếp tục đi theo quả cầu, rồi bỗng cậu dừng lại.
“ Đó là
loại V thì phải. Hơn nữa lại còn bị “ độ” lại chứ... Và cái gì gắn ở sau thế
kia? Co khi nào nó dùng để hút dưỡng chất từ mình để đưa vào cái cỗ máy chà bá
kia không nhỉ?”.
Cái nằm ở
đó là một thiết bị có cùng hình dáng với cái mà cậu sử dụng ở căn phòng ngủ
đông. Bằng những kiến thức kì lạ trong đầu mình, cậu nhanh chóng nhận ra cấu
trúc của thiết bị, và nhận ra vài chỗ dứt khoát là không nên có ở đó. Cái phần
lộ liễu nhất là một sợi cáp nối vào cái cỗ máy giống lò phản ứng kia.
“ Mình
không muốn ngồi vào đó chút nào... cơ mà cái diễn biến này thì, dứt khoát là rồi
mình sẽ phải vào đó nhỉ. Nói thẳng nào, cái tỉ lệ sống sót ngủ đông trên cái
tàu này quá thấp, người ơi. Kể cả nếu nó có phiên bản mới, thìcó gì đảm bảo nó
sẽ tốt hơn hẳn chứ.”
Liên
quan đến những người chết tỏng thiết bị ngủ, cậu biết hẳn là do một sự cố nào
đó. Sau cùng mà nói thì không lí nào một thiết bị có tỉ lẹ an toàn thấp như vạy
lại được đưa vào sử dụng đại trà, và những kiến thức trong đầu cậu khằng định
điều đó. Nhưng bất luận lí lẽ thì việc phải nằm vào một thiết bị như thế vần
không dễ nuốt chút nào.
“ NẰM –
VÀO. NẰM – VÀO”
Quả cầu
lộn vòng, vòng quanh tại chỗ như để giục cậu bước vào.
“ Kể cả
nếu ngươi bảo ta vào thì... A, sao dũng được. Được rồi, vào là được chứ gì. Nếu
có gì xảy ra cho ta thì ngươi phải chịu trách nhiệm đấy Koume.
Tarou
quyết điịnh đặt cược mạng mình vào nhân
loại tương lai mặc dù, đến lúc này cậu vẫn chưa gặp một ai. Đoạn cậu bắt đầu đặt
mình vào cái khuôn hình người. Một thiết bị sử dụng cho người, thì thường chắc
phải kiểm tra không còn gì nguy hiểm nhỉ, cậu thầm nghĩ.
“ Hừ, thế
này được chưa nhỉ. Í da! Có gì đâm mình, uầy, đến rồi đây.”
Cái cơn
đau mà cậu cảm nhận được ở cổ khiến cậu vặn người một chút. Tarou nhận ra rằng
đó là cái thuốc để khiến cậu ngủ, nên cậu quyết định nhắm mắt lại. Đến khi mà cậu
rơi vào trạng thái ngủ sâu, tất cả diễn ra chỉ trong 2 phút.
“... Ưư,
chào buổi sáng, Đây là Ichijou Teirou”
Mở đôi mắt
mờ mờ, Tarou tự vặn lại mình Terou là thằng nào. Rồi vừa nhớ lại những chuyện
trước khi ngủ, cậu tù từ ngồi dậy.
“ Chào
buổi sáng, cậu chủ Terou. Tôi đã sử dụng Override ( ghi đè dữ liệu). Người cậu
cảm thấy như thế nào?”
Nghe một
giọng nói xa lạ không ngờ đến, cậu nhanh chóng quay đến điểm xuất phát giọng
nói. Ở đó là cái quả cầu mà cậu đặt tên là Koume.
“ Vẫn ổn.
Nhưng mà... hử. Chuyện gì thế này? Mình đang...”
Cái mà
quả cầu, cũng như cái mà Tarou vừa phát ra rừ miệng là một ngôn ngữ mà cậu chưa
bao giờ nghe tới trong đời.
Và đó,
là cái điều làm cậu sợ.
Rằng, cậu
đã có thế hiểu được hoàn toàn nó.