ME HER AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] CHAP 4
Chap 4
“ Được rồi...”
Ichirou Tarou kêu lên để lấy tinh thần, rồi bắt đầu di chuyển
cái thân rã rời của mình ra khỏi cái thiết bị.
“ Ta có quá nhiều chuyện muốn biết, không phiền nếu ta “ thẩm
vấn” ngươi một chút chứ.”
Cậu ngồi xuống bên cạnh quả cầu, ánh đèn trên quả cầu nhấp
nháy trên sàn. Liếc ngang qua quả cầu, cậu tiếp tục.
“ Vậy ngươi là cái gì? Hướng dẫn ‘cầu’? Hay ngươi có nhiệm vụ
thay thế con người làm việc gì?”
Quả cầu từ từ quay tròn tại chỗ, thật khó biết được thì mặt
nào mới là mặt trước của nó. Quả cầu chớp đèn về phía Tarou, rồi phát ra một lời.
“ Về 2 câu hỏi này, tôi sẽ phải phủ nhận, thưa cậu Tarou.
Koume không có nhiệm vụ hướng dẫn, và cũng không được thiết kế để làm bất cứ việc
gì thay thế con người. Hay chính xác hơn, với hình dáng này, rõ ràng là việc đó
là bất khả thi, tên đần.”
“ Được rồi, mà vừa rồi, hình như ta nghe được cái gì không
hay lắm ở khúc cuối, nhưng tạm thời bỏ nó qua một bên. Vậy ngươi có phải cái gì
như là AI( trí thông minh nhân tạo) hoàn hảo không vậy? Như Doraemon ấy? Mà sao
ngươi lại lấy tên là Koume rồi?”
Trong kí ức Tarou, ít nhất là về thế kỉ 21, thì kĩ thuật vẫn
chưa có chút gì có thể nói là dẫn tới một AI hoàn hảo. Nếu cái cỗ máy đang trao
đổi rất tự nhiên với cậu là một cái gì như AI, đó sẽ là một việc rất đáng ngạc
nhiên với một người thế kỉ 21.
“ Cái mà cậu nhắc đến như AI hoàn hảo hiện chưa được định
nghĩa bởi nhân loại hiện tại. Nhưng ít nhất, Koume cư xử dựa trên một chương
trình, và vận hành dựa trên bộ não lượng tử được cấp năng lượng bởi một cục
pin. Cái tên Koume đã được đặt bởi chủ nhân, cậu Teirou. Nó đã được lưu là do cậu
đặt.”
Quả cầu lắc lư lăn qua lại, với cái ánh đèn nhấp nháy theo
giọng nói phát ra. Tarou ậm ừ ‘Ờờờờ’
trong họng, và tiếp tục hỏi.
“ Ờ sơ sơ thì ta cũng hiểu hiểu rổi, vậy nên bỏ qua vấn đề
đó. Ngươi nói ta là chủ nhân của ngươi, nghĩa là sao? Nghe thì hay đấy nhưng
sau này sẽ ta sẽ không phải trả thêm tiền đâu hả? Kiểu như tiền trả cho cửa
hàng với tiền trả cho ngươi là 2 thứ tách biệt ấy? Ta tởn rồi.”
“ Xác nhận câu hỏi. Xin
được phủ nhận, tên biến th-... cậu Teiro. So sánh với mẫu ADN của chủ nhân hiện
giờ trung khớp với cậu 100%. Theo luật đế chế Ngân Hà, điều 28, khoản 83, do
trường hợp sơ tán khẩn cấp, mọi quyền sở hữu với chiếc tàu này đã được chuyển
cho cậu. Tiếp theo, những dữ liệu về văn hóa tiếp viên cũ chưa được ghi lại trên
cơ sở dữ liệu. Việc cậu bị gạt về giá tiền quả là rất đáng tiếc, tên biến th-....
biến thái.”
( Trans: sau gần 1 h đọc và search mới hiểu... ở đây main
đang nói về Cabaret club, một dạng bar ở Nhật, vô trả tiền chọn một tiếp viên(
nam/ nữ) để cùng nói chuyện, ăn uống gì đấy. Tuy nhiên, thường nghiêm cấm mọi
hành vi “ có vấn đề” trong quán, bên ngoài là chuyện khác... Ai có đọc Gintama,
thì Tae là một ví dụ.)
“ Không không, đã cố gắng đến thế rồi thì có thể nói cho
đúng được không!!”
( Trans: ý nói lúc đầu Koume định nói là biến thái rồi nhưng
đổi lại thành Teirou, đến cuối cùng định sửa rồi nhưng nói thẳng luôn...)
“ Đã rõ thưa cậu H. Teirou. Cậu còn câu hỏi gì không?”
“ Chữ H đó chắc chắn là trong từ Hentai( biến thái) phải
không? Xem này... thôi, sao cũng được. Mà, đúng rồi, con tàu này, nó ngừng di
chuyển một thời gian rồi phải không vậy? Có tai nạn xảy ra à?”
“ Đã xác nhận, cậu Teirou. Các khoang từ kho chứa nguyên liệu
đến động cơ đã bị tách khỏi tàu. Nguyên nhân vẫn chưa được ghi lại.”
“ Whoa, thật đấy à... Không còn động cơ thì còn gọi gì là
tàu nữa. Khác nào đang trôi tự do trong vũ trụ chứ.”
“ Xác nhận, cậu Teirou. Cậu hiện đang ở trong một cái quan
tài quá khổ. HA. HA. HA”
“ Chuẩn rồi. Ha ha ha. Có gì đáng cười chứ!!!”
Taoru quay qua và lấy tat chọc quả cầu, khiến nó nhẹ lăn đi.
“ Bạo lực không giải quyết được vấn đề gì cả, thưa cậu Teirou.
Mà sau cùng thì, người nói câu đó đã bị phát hiện “ ăn chả” và bị đâm nhỉ.
HAHAHA.”
“ Khoan, cái câu đùa đó là do ta xài mà... mà xem chừng thì,
mình vẫn chả khá hơn ban đầu bao nhiêu nhỉ. Không thể di chuyển được thì sẽ khó
lắm đây... À phải rồi. Ngươi có biết năm này là năm thứ mấy sau công nguyên
không. Và chúng ta cách Trái Đất bao xa vậy.”
“ Xin được thứ lỗi thưa caaum Teirou. Về vấn đề năm, khái niệm
“ sau công nguyên” không được ghi lại trong cơ sỏ dữ liệu. Còn về vấn đề về
hành tinh tên gọi Trái Đất, nó đã được ghi nhận như một hành tinh trong chuyện
cổ tích. Vẫn chưa có ai có thể khẳng định về sự tồn tại của nó.”
“ Cổ tích? Khoan, khoan, chính xác thì cái tương lai này xa
đến chừng nào vậy....”
Khi nghe cái câu trả lời bất ngờ ấy, Tarou nằm lăn ra sàn. Cậu
đã biết chắc rằng mình đã ở khá xa trong tương lai, nhưng cậu không thể nào mường
tượng rằng sự tồn tại của Trái Đất lại được xem như một câu chuyện cổ huyễn hoặc...
“ Đắng hết cả lòng... À, mà nãy ngươi nói gì như đế chế Ngân
Hà à? Mà gần đây có hành tinh nào có con người sinh sống không? Ta cũng chưa hiểu
lắm về những gì mà cái quyền sở hữu này cho phép ta nữa.”
“ Vâng, thưa cậu Teirou, từ điểm này cách 20000 năm ánh sáng
có một hành tinh đã được địa khai hóa ( biến đổi hành tinh để thích hợp cho con người).
Về vấn đề chuyển quyền sở hữu, là do quy định trong trường hợp sơ tán khẩn cấp.
Có nghĩa là, trong trường hợp chủ nhân của tàu không còn nữa và phi hành đoàn
đã rời khỏi tàu, thì tàu được xem như vô chủ. Trong trường hợp tàu có đăng kí bởi
một quốc gia hay công ty nào, thì quyền sở hữu sẽ được phục hồi khi cập bến,
tuy nhiên quyền sở hữu đối với con tàu này chưa được ghi nhận cho bất cứ bên
nào. Trên tên và danh nghĩa, con tàu này là tài sản cá nhân của cậu.”
“Ồ, hiểu rồi”, cậu nhủ. Cậu
không rõ mọi chi tiết, nhưng cũng hiểu đủ để biết, rằng cái miếng rác
quá khổ này có vẻ hợp pháp thuộc về cậu. Hiểu thêm nữa cũng chả để làm gì.
“ Hà... mà, 20000 năm ánh sáng à. Hình như là họ có thiết bị
“nhảy”( warp) nhỉ. Nhưng mà lại không có động cơ, vậy là không thực hiện được
nhỉ... Mà khoan đã. Tại sao lại đánh thức ta dậy vào lúc này? Để cho ta biết mọi
chuyện trước khi chết à, cái kiểu tính nhân văn phiền phức của con người à?”
“ Đã xác nhận. Phủ nhận luận điểm, thưa cậu Teirou. Thực hiện
tăng tốc bằng việc nén đốt khí oxy dự trữ là khả thi. Về vấn đề nguyên liệu, khả
năng ước chừng sử dụng những vật dụng trong khu sinh hoạt là có khả thi. Hiện tại
nguyên nhân thiết bị ngủ đông ngừng hoạt động được ước đoán là vì nó đã tính đến
khả năng cuối cùng cậu có thể được cứu. Chắc chắn không phải để quấy rối cậu...
Có lẽ thế.”
“ Ừ hư. Ta cảm thấy hơi nhột khi ngươi thêm cái đoạn cuối
vào, nhưng ta sẽ cho nó qua luôn. Mà, cái khả năng ta sẽ được cứu này là gì?”
“ Vâng, với tộc đố hiện thời của tàu, chúng ta sẽ sắp tiếp cận
một cổng dịch chuyển ( trans: stargate ai dịch hay hơn được cho ý kiến cái, và nếu
là cổng ngôi sao thì miễn luôn nhé) ở cự li ngay gần. Khoảng cách đến một
trạm không gian và khoảng cách có thể di chuyển được khi thực hiện tăng tốc bằng
cách đốt khoang sinh hoạt làm nhiên liệu là gần như đồng nhất.”
“ Một trạm không gian!!! Cũng đúng, nghĩ lại thì phải rồi,
con người đâu phải chỉ sống trên được trên mỗi các hành tinh... Mà khoan, khoan
đã. Ta vừa nhận ra, ngươi nói thế thì chúng ta chỉ đủ nguyên liệu để có thể đến
được trạm không gian thôi nhỉ? Vậy nếu lỡ đi quá thì sao? Chấm hết luốn à?”
“ Chính xác, thưa cậu Teirou. Trạm tiếp theo sẽ cách 17000
năm ánh sáng. Và khả năng vận hành tối
đa của thiết bị ngủ đông là 500 năm, phần còn lại tự hiểu đi.”
“ Tự hiểu đi? Nói hay nhỉ. Nhưng ta hiểu rồi... mà, Koume
nè. Ngươi mất công đánh thức ta dậy, chắc vì ngươi không tự điều khiển con tàu
được phải không?”
“ Chính xác lần nữa, thưa cậu Teirou. Như cậu ,kể cả khi là
một con người thiển cận, có thể thấy, Koume chỉ có thể lăn qua lại được thôi. Cậu
mong đợi một quả cầu đơn giản làm được gì?”.
“ Ờ, ờ. Xin lỗi nhé. Thế chính xác chúng ta phải làm gi giờ,
quả bóng chết tiệt?”
“ Tôi chắc rằng chỉ có còn một lựa chọn duy nhất, thưa cậu
Teirou. Cậu sẽ di chuyển con tàu.”
“ Ta à?”
Cái quả cầu đường kính xấp xỉ 10 cm lăn tròn trên sàn. Tarou
đứng lặng nhìn cái ánh đèn lập lòe xanh đỏ của quả cầu, giữ nguyên cái nét mặt
hoang mang của mình.
“ Nè, ta là hàng cổ thế kỉ 21 đấy. Ta là con người ở vào cái
thời mà khi nói về tàu vũ trụ, chúng ta chỉ mới có thể đi đến mặt trăng là hết
mức, và ngươi bảo ta điều khiển con tàu?”
“ Thưa cậu Teirou. Tôi không biết cái “ Mặt trăng” mà cậu
nói đến là gì. Nhưng chính xác, cậu sẽ điều khiển con tàu.”
Với những lời ấy, Koume lăn ngang qua một tấm sắt cứng, rồi
dừng phía trước cái thiết bị ngủ đông đã bị chỉnh sửa mà Tarou đã nằm vào lúc
nãy.
“ Mà thưa cậu Teirou. Cậu đã khá thành thạo ngôn ngữ tiêu
chuẩn của Ngân hà rồi nhỉ?”.
“ Tiêu chuẩn Ngân hà... À à. Mà quái, tại sao ta lại có thể
nói những từ mà ta chưa học bao giờ. Nó có liên quan gì đến những kiến thức kì
lạ trong đầu ta không?”.
“ Không rõ, thưa cậu Teirou. Chỉ mình cậu có thể biết được
cái khỉ gì diễn ra trong đầu cậu. Tuy nhiên tôi biết về vấn đề liên quan ngôn
ngữ.”
Koume liên tục nhấp nháy một loạt đèn màu xanh, trong khi gõ
vào cái thiết bị ngủ đông.
“ Ghi đè, thưa cậu Teirou.”
“ Ghi đè?”
“ Chính xác, ghi đè.
Cái thiết bị trước mắt cậu đã viết lại trí nhớ của cậu. Ai đã tạo ra nó, từ bao
giờ, và vì lí do gì đặt nó ở đây, tất cả đều không biết. Tuy nhiên cách sử dụng
thiết bị đã được lưu trên cơ sở dữ liệu.”
“ Viết ... lại... trí
nhớ?”
Tarou run rẩy, một cơn lạnh nơi sống lưng chạy khắp người cậu.
“ Khoan, khoan đã nào. Đầu của ta đã bị sửa gì à? Cái việc
này thật... Hả, hả? Tiếng Nhật... ta không nói được tiếng Nhật. Khoan, bình
tĩnh nào. Không không không, đáng ra ta phải nói được chứ. Đã bao nhiêu thập kỉ
trải qua rồi...”
“ Cậu Teirow, vùng ngôn ngữ của cậu đã bị ghi đè. Xin hãy
bình tĩnh lại. Bình thường cậu sẽ không cảm thấy được bất cứ khó chịu nào.”
“ Như thể ta có thể bình tĩnh ấy.”
Vừa kêu lên một tiếng khó chịu, cậu vừa nắm lấy Koume bằng
tay phải, rồi đưa lên ngang tầm mắt mình.
“ Thưa cậu Teirou. Xin thứ lỗi vì đã tự ý chỉnh lại ngôn ngữ
của cậu. Nhưng sự thật là không còn cách nào khác. Không còn dữ liệu chính xác
nào về tiếng Nhật còn được lưu trữ.”
Vẫn giữ Koume, Tarou nghiến răng, hơi thở của cậu gấp gáp,
khó khăn. Sau khi thở ra một hơi sâu, cậu từ từ đưa cái tay run rẩy của mình hạ
Koume xuống. Kể cả nếu để tạm thời trút giận, việc ném Koume vào tường sẽ chẳng
giải quyết được gì cả, và Tarou hiểu rõ việc đó.
“ Thôi... ừ, ta xin lỗi...”
Cậu cúi mặt xuống giữa hai chân, và tiếp tục thở một hơi
sâu. Koume tiếp tục lăn tới lăn lui cạnh cậu, dường như đang nghĩ về một cái gì
đó. Không nói nên một lời nào, Tarou tự bình tĩnh lại.
Sau một lúc. Tarou ngẩng mặt lên, đưa mắt về quả cầu AI vẫn
đang lăn qua lại.
“ Vậy ta phải làm gì? Lái tàu? Hay sửa nó?”
Nói đoạn, cậu từ từ đứng dậy, và đặt mình vào cái thiết bị
ngủ đông.
“ Cậu Teirou. Tôi rất cảm kích vì sự kiên quyết của cậu.
Nhưng cậu không cần phải làm phi công hay thợ máy. Cả hai vai trò đều, dĩ
nhiên, rất cần kíp, tuy nhiên Koume có đủ lượng dữ liệu tối thiểu để thực hiện
chúng. Hơn nữa, những công việc đó đòi hỏi một người phải có những phẩm chất
cũng như tích cách nhất định để có thể thực hiện. Hiện giờ, những công việc
chuyên môn như phi công và kĩ sư là không cần thiết, còn về việc cậu có thể làm được những việc đó không sẽ là vấn đề
khác.”
Koume nhấp nháy đèn, trong khi tiến về phía cậu.
“ Cậu Teirou. Cậu có biết về cấu trúc một máy tính vận
hành?”
Tarou nhắm mắt lại và thầm nhủ “ Hiểu rồi”.
“ Lập trình, phải không. Đúng là nếu không có chương trình,
sẽ không thể khởi động... nhưng không phải là ngươi sẽ cần kiến thức về cái mà
ngươi sẽ lập trình à? Tỉ như khi lập trình một chương trình kế toán, thì cũng cần
phải hiểu về kế toán.”
“ Chính xác, thưa cậu Teirou. Thật tốt khi cậu hiểu nhanh
như vậy. Nhưng mà...”
Như thể là một con người, Koume hít một hơi dài.
“ Cậu đã có những kiến thức đó, cậu Teirou. Chính xác thì cậu
là người như thế nào?”