ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] CHAP 7
“ Đang chiến đấu... Khoan đã nào. Đế chế đang có chiến tranh
à? Hay sao?”
Trong cái bóng tối bao phủ, Tarou đưa mặt lại gần hơn cái
bóng đèn nhấp nháy của Koume.
“ Phủ nhận, thưa cậu Teirou. Một đối thủ có khả năng đối đầu
với đế chế không tồn tại, do đó chiến tranh không có khả năng xảy ra.”
“ Thế à? Vậy thì cái gì diễn ra ở đó? Một cuộc ẩu đả à? Ở
cái thời đại này là thế à? Thay vì dùng tay thì lấy pháo chọi nhau à?”
“ Tôi cũng không chắc, thưa cậu Teirou. Có lẽ có những trường
hợp như thế tồn tại, nhưng cơ sở dữ liệu của Koume không có ghi nhận nào về thường
thức như thế cả. Có lẽ đây là một cuộc tranh giành quyền lực nội bộ chăng?”
“ Oi, ý ngươi là kiểu xã hội đen chém nhau ấy à? Mà gác việc
đó lại, giờ chúng ta phải làm gì đây? Bị kéo vào thế coi không có gì tốt đẹp
đâu hả?”
“ Xem nào, con tàu này chỉ được trang bị với la-de để đưa
các mảnh vụn trong không gian ra khỏi quỹ đạo đi. Với tính toán của tôi, nếu
chúng ta vướng vào một cuộc chiến thật sự, chúng ta sẽ chắc chắn thất bại.”
“ Thất bại... ôi, vậy giờ phải làm gì, làm gì đây!?”
“ Quả vậy, chúng ta nên làm gì đây, thưa cậu Teirou. Mà,
chúng ta sắp tới nơi rồi. Tôi chân thành khuyên cậu nên bám vào cái gì đó.”
Ngay lúc Koume nói xong những lời đó. Con tàu một lần nữa lại
rung lên vì những trấn động. Tarou nhanh chóng bò đến cái thiết bị ngủ đông,
bám vào nó trong khi kích hoạt BIISHOP, cố gắng kiếm một phương thức để có thể
phòng vệ bản thân.
“ Khôôônnng haaay rồi, tấtttt cả vũuuuu khhhhí đều đã bị
táchhhhh khỏi tàuuuuuu”
Giọng cậu trở nên kì quặc trong cái cơn chấn động của con
tàu. Trong mắt cậu, hiện lên những hệ thống phòng thủ của con tàu với các thông
báo, “ Ngưng hoạt động”, cậu chỉ có thể phỏng đoán rằng chúng đã bị tách rời
cùng với động cơ tàu trong cái tai nạn đã khiến con tàu trôi trong vũ trụ. Rồi
cũng bất chợt như lúc khởi đầu Tăng tốc, im lặng trùm xuống mà không có chút cảnh
báo nào.
... Hủy bỏ Quá trình Tăng tốc...
... Hủy bỏ chuyển hướng Mạch Năng lượng...
... Hủy bỏ chương trình Noah...
Những thông báo màu xanh hiện lên nối tiếp nhau. Năng lượng
dùng cho quá trình tăng tốc nối lại với khu sinh hoạt, và với cái nhấp nháy,
ánh sáng trở lại với căn phòng.
“ Chúng ta đến nơi... chưa?”
Tarou căng tai ra để nghe những âm thanh của trận chiến,
nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu nhận ra đó là một hành động ngớ ngẩn và ngừng lại.
Do vốn dĩ không có không khí để truyền âm thanh trong vũ trụ, không thể nào cậu
lại có thể nghe được gì.
“ Koume, tình hình bên ngoài như thế nào. Chúng ta có màn
hình hay gì để xem không?”
“ Có, thưa cậu Tarou. Hãy di chuyển đến phòng của cậu. Chúng
ta không có nhiều màn hình có thể tụ do tùy chỉnh.”
Với những lời đó, Koume bắt đầu lăn những cái bánh xe của
mình đến lối ra. Tarou nôn nóng nhấc bổng Koume lên, và chạy đến cái cái buồng
phi hành đoàn mà cậu đã sử dụng như phòng mình suốt một năm qua.
“ Sau khi quét diện rộng, kết quả cho thấy có bốn con tàu ở
gần. Chúng ở cách khoảng 45 km... Ồ, có vẻ một con tàu đã bị hạ. Tín hiệu của
nó đã biến mất.”
“ Chậc, xem ra chúng không đến đây đi píc-níc đâu hả? Tại
sao chúng phải đánh nhau ở chỗ này và vào lúc này chứ!!!”
Tarou gạt hết những cái li và khay ở trên bàn xuống, rồi đặt
Koume lên trên. Koume bắt đầu vươn những cái dây cáp như vòi bạch tuộc ra khỏi
cái cơ thể hình cầu của mình, cắm vào những cái giắc ở dưới cái màn hình.
“ Hể, hể, những cái gì kia. Đó là một... con tàu đấy à?”
Những cái vật thể kì lạ trên màn hình khiến cậu thốt lên một
giọng nghi ngờ. Thay vì một con tàu, nhìn nó giống như một khối phế liệu. Những
cái cần, đĩa sắt, dây cáp và những vòm thủy tinh, nếu nhìn từng phần một, nó tạo
nên một cảm giác như được ghép lại từ nhiều con tàu khác nhau. Những mảnh như vậy
cứ như được đưa vào một máy ép rác ép thành một khối đồ sộ duy nhất. Cái đáng sợ
là nó có vẻ vẫn vận hành được như một con tàu bình thường. Thi thoảng cái động
cơ phản lực lại phun ra những chùm ánh sáng xanh từ những cái ống để điều khiển
phương hướng.
“ Làm thế quái nào lại có thể chế tạo được một con tàu như
thể nhỉ... không thể nào chỉ đơn giản là tác phẩm kẻ điên được. Lẽ nào chúng ta
có một thiên tài tái chế ở đây?”
“ Không, thưa cậu Teirou. Con tàu đó không được chế tạo bởi
con người. Mọi thứ đang bắt đầu chuyển biến tồi tệ. Trong ba con tàu còn lại,
hai có vẻ là WIND.”
“ Wind( gió) ?”
“ Vâng, WIND, thưa cậu Teirou. Wild Instructed Natural
Drones( Thiết bị tự điều khiển không nhân tạo hoang dã). Chúng đơn giản là những
AI phản loạn. Chúng tự cường hóa và khuếch đại bản thân. Và để phục vụ cho việc
tự tái tạo, chúng sẽ sử dụng bất cứ thiết bị gì chúng tìm được.
“ Hể, ta không hiểu hết, nhưng chúng đại loại như vi rút vũ
trụ đúng chứ?”
“ Đúng thế, thưa cậu Teirou. Tôi tin là cậu đã có một cái
nhìn đúng về chúng. Còn tùy thuộc vào cậu nhìn nhận chúng như thế nào, nhưng
như một loài sinh vật máy móc có trí khôn, chúng được coi như kẻ thiên địch của
loài người.”
“ Ồ, như vậy à. Vậy cái con tàu tồi tàn có vẻ như đang đánh
với chúng kia mà thua, thì nó cũng là kết thúc cảu chúng ta hả?... Cố lên!!! Hạ
chúng đi, tên khốn tồi tàn!!!”
Bất kể nhìn từ đâu, thì cái con tàu mà Tarou cổ cũ cho cũng
không được chế tạo với mục đích chiến đấu, mà có vẻ như được làm ra để làm
thương mại; với những cái cần cẩu màu xanh, và nhiều khoang hàng gắn trên tàu.
Con tàu vẫn tiếp tục bắn qua lại những chùm tia vơi WIND. Thi thoảng, một ánh
sáng xanh bao phủ xung quanh con tàu, Tarou đoán rằng là do những đòn của kẻ
thù bắn trúng, kích hoạt lá chắn của tàu.
“ Chúng ta có thể giúp được họ không? Có thể dùng chùm la de
dọn đường để tăng cường sức mạnh họ chứ?... Hay gì cũng được. Mà hình như địch
đang tiến lại gần ta à?”
“ Phủ nhận. Và tiếp tục phủ nhận, thưa cậu Teirou. Bất kể
chúng ta có làm tổn hại đến lá chắn địch bằng tia la-de chống vụn thiên thạch
thế nào nữa, tốc độ hồi phục lá chắn của chúng chắc chắn sẽ nhanh hơn. Và kẻ địch
không di chuyển lại gần chúng ta, mà chúng ta đang tiến lại gần chúng.”
Cái màn hình hiển thị lên cái khối WIND đang tiến lại với một
tốc độ đáng sợ. Cậu chỉ có thể một vài cái chấm nhấp nháy hiện trên màn hình ra
đa, và mặc dù cậu không làm gì cả, tàu cậu và địch khả năng sẽ xảy ra va chạm sớm.
“ Oi, oi, oi. Giờ chúng ta phải làm gì đây? Nếu ta lại gần,
chúng sẽ tấn công chứ hả?”
“ Đúng vậy, thưa cậu Teirou. Dĩ nhiên là khi cậu gần sẽ càng
dễ hơn để nhắm bắn. Chúng đã ngừng việc tấn công con tàu kia rồi.”
Tarou nhìn lại vào cái màn hình một lần nữa. Hiển thị trên
đó là hình ảnh phóng đại một phần của cái khối ghép từ rác đáng sợ kia. Những
cái nhìn như nòng súng vẫn đang nhắm đến con tàu tồi tàn lúc nãy giờ đang từ từ
chuyển hướng.
“ Triê- Triển khai lá chắn đi!!! Chuyển hướng!!! Đừng để kẻ
địch nhắm được!!!”
Tarou mắt mở to, hét lớn, và bắt đầu khởi động chương trình
BISHOP. Trong chương trình, cậu có thể thấy xung quanh ứng dụng điều khiển lá
chắn là một màu đỏ, báo hiệu cho cậu rằng Koume đang trợ giúp cậu. Cái màu đỏ ấy
là một báo hiệu không can thiệp vào
chương trình vì có người đang sử dụng nó.
“ Khởi động điều khiển hướng, hết tốc lực... Không ổn rồi,
chúng tá sẽ bị nghiền mất. Khốn... điều chỉnh chương trình sẵn. Thực hiện xoay
trung tâm địa điểm hiện thời.”
Tarou mở rộng chức năng điều khiển phương hướng, thay đổi chức
năng ban đầu sang xoay quanh trung tâm trọng lực của con tàu, và đặt cái khu
dinh hoạt cậu đang ở hiện thời làm trung tâm trọng lực. Nếu cậu không làm thế,
có khả năng cậu sẽ bị nghiền nát bởi cuộc va chạm.
Cái chương trình cậu mất vái giây để chỉnh ngay lập tức được
thực hiện, con tàu bắt đầu xoay theo một quý đạo hình ê líp.
“ Aaaa!! Chúng bắn ta kìa.”
Những tia sáng xanh lóe lên trên
màn hình. Cái ca-mê-ra vẫn đang quay con tàu WIND chuyển sang một cái khác chiếu
lên một khối ánh sáng đang bắn về phía cậu.
“ Ôi phậaaaaaaaaaaaaaaaat ơi!
Tarou gồng người, bám vào một cái
bàn hi vọng cho cái mạng mình. Cái mắt mở hé của cậu có thể thấy được cái chùm
tia đụng vào con tàu, trước khi phân tán ra mọi hướng và biến mất.
“ Hở, không có chấn động như ta tưởng
nhỉ.”
“ Vâng, thưa cậu teirou, con tàu
này có một khối lượng lớn, và lá chắn vẫn đang hoạt động tốt. Trừ khi chúng bắn
liên tục một thời gian dài, chúng ta sẽ không sao.”
Tarou cảm thấy nhẹ nhõm hơn tí nhờ
lời nói cảu Koume, nhưng nghĩ theo hướng ngược lại, họ sẽ lâm vào nguy cơ nếu
tiếp tục bị bắn. Số phận của con tàu không khác gì cái con tàu tồi tàn vừa bị
phá lá chắn và bị bắn trực tiếp vào thân kia.
“ Oái!!! Con tàu kia rõ ràng vừa ăn
một phát kìa.”
Không thể chịu ngồi không, cậu khởi
đọng BISHOP lên lần nữa. Gì cũng được, cậu nghĩ, trong khi tuyệt vọng tìm kiếm
một tia hi vọng cho cái vấn nạn này.
“ .... nè, Koume, ngươi nói con tàu
này có một khối lượng lớn đúng không?”
“ Đúng vậy, thưa cậu Teirou. Tôi
không biết con tàu này ban đầu là gì, nhưng nó có thể sánh được với một cruiser
(tàu dương hạm). Kể cả rằng một nữa của nó đã bị tách rời, nó vẫn không thay đổi
sự thật rằng nó rất lớn.”
Suy ra thì con tàu có đủ buồng cho
cả một ngàn người mà, cậu nghĩ, tiếp tục thiết lập chương trình trong BISHOP.
Koume tiếp tục thoăn thoắt viết lại chương trình điều khiển cái lá chắn, và
giao diện của nó thay đổi với một tốc độ chóng mặt.
“ ... Được rồi!!! Và bắt đầu nào!!”
Tarou thực hiện một thay đổi nhỏ
trong chương trình điều khiển phương hướng để chỉnh quỹ đạo con tàu chuẩn hơn.
Vốn dĩ do không có động cơ, cậu không thể làm một thay đổi nào lớn hơn, nhưng uốn
cong quỹ đạo một chút vẫn khả thi.
“ Ta không biết cái WIND khỉ gió
này là cái của nợ gì, nhưng gặp chúng ta như vậy là cái kết của oái!!?”
Trước khi Tarou có thể kết lời, con
tàu va thẳng vào WIND, khiến nó rung lên dữ dội. Tarou văng tới như một con búp
bê bị ném đi, đụng vào bức tường theo hướng mà con tàu di chuyển. Tarou đã tăng tốc tỉ lệ nghịch với
tốc độ giảm của con tàu.
“ Aaaaa... hừm”
Bị va đầu, Tarou lờ mờ xem qua cái
màn hình nhấp nháy của BISHOP.
“ Không... tổn hại. He he. Nhận lấy
đi.”
Tarou xem lại toàn bộ hệ thống tàu.
Ráng chịu cơn đau trên người, cậu
ráng hết sức làm một bộ mặt thắng lợi.