ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] Chap 6
Chap 6
“ Happy birthday to you, happy birthday to you,”
“Happy birthday, cậu Teirou đần, hap-”
“ Ngừng lại, ngươi đang làm người khác bị tổn thương đấy, ngừng
việc nói móc người khác được không. Mà “Teirou thân” không được à? Nghe cũng vần
và tốt cho cái đầu của ta!”
“ Tôi tin là tôi cũng có quyền tự do ý kiến thưa cậu. ”
“ Hả, cái gì chứ. Sao mắt ta chảy mồ hôi vậy nè...”
“ Liệu có phải cậu vui quá, mắt chảy mồ hôi chăng? Ối chà
chà, tôi quả là một người phụ nữ tội lỗi.”
Hai giọng nói vang vọng khắp căn phòng điều khiển chật hẹp.
Lấp dưới cái không khí êm đềm mà cái giọng nói mang lại, Tarou có thể cảm thấy
tay mình run rẩy vì hồi hộp.
“ Được rồi, giỡn vậy đủ rồi, giờ kiểm tra lại lần nữa nào.
Thiết bị tăng tốc ra sao rồi?”.
“ Hệ thống sẵn sàng”
“ Nguồn cấp năng lượng”
“ Sẵn sàng”
“ Điều chỉnh và dự đoán thay đổi pha?”
“ Tất cả đều sẵn sàng”
“ Lá chắn, loại có thể để ở mức tối thiểu.”
“ Sẵn sàng. Tất cả mọi hệ thống đều sẵn sàng. Đây đã là lần
thứ 5 rồi. Hãy bình tĩnh tâm lí lại đi thưa cậu.”
Tarou phát ra một tiếng rên khi nghe lời của Koume. Cậu vận
hành chương trình BISHOP với đôi mắt ngầu đỏ, kiểm tra lại chi tiết hệ thống của
con tàu một lần nữa.
“ Thì, chúng ta chỉ có một cơ hội thôi đúng không. Nếu ta thất
bại, sẽ là chấm hết đúng không? Cả năm trời nỗ lực vừa rồi sẽ là công cốc, và
chúng ta sẽ phải chào đón một cái chết từ từ và vô vọng.”
“ Thưa cậu Teirou. Cho phép tôi nói, tôi được nạp năng lượng
nhờ ánh sáng từ các vì sao, và có thể tồn tại trong trạng thái gần như vĩnh cửu.”
“ Không, không, Koume- san à. Ngươi thấy đấy, chúng ta dính
vào việc này cùng nhau mà. Nếu ta mà toi, ngươi cũng sẽ đi theo ta.”
Tarou mở một chương trình ở trong một góc tâm trí cậu, đồng
thời với tay đến quả cầu Koume đang lắc qua lại trước mặt cậu.
“ Ừ, quả là mất thẩm mĩ, phải chi ta có những công cụ đàng
hoàng.”
Tarou xoay hai cái bánh xe- nhìn giống như là những cái que
bắt chéo hơn, được cậu gắn vào cái dáng tròn vo của Koume.
“ Chúng rất có ích cho tôi, thưa cậu Teirou. Ít nhất thì tôi
cũng không bị vướng vào những dây cáp nữa. Đấy là một bước tiến rất lớn.”
Koume nhấp nháy đèn, trong khi xoay những cái “ chân” mới của
mình mà Tarou đã gắn vào. Tiếng keng keng mà những cái que phát ra khi chạm vào
mặt sàn khiến Tarou cảm thấy khá thất vọng, nhưng trí thông minh nhân tạo Koume
có vẻ khoogn quan tâm lắm đến nó.
“ Hừm, thôi thì ta nghĩ chúng khá là tốt khi mà ta làm chỉ
làm chúng trong thời gian rảnh... Kiểm tra lỗi hoàn tất. Liệu chúng ta cuối
cùng cũng có thể cho nổ khúc này chưa.”
Khi mà cái chương trình mà cậu đã viết tuần trước để kiểm
tra lỗi chạy xong, Tarou duỗi dài ra, rồi nằm xuống sàn.
“ Đó là một ý tưởng hay thưa cậu Teirou. Nhưng tôi đã nghe
những lời này 142 giờ trước rồi. Koume giờ cảm thấy nghi ngờ về chân thành của
chúng.”
“ Đừng nói thế chứ, bé ku-te của ta. Đây là cơ hội duy nhất
của chúng ta. Cẩn thận quá cũng không thừa đâu. Và lần đầu kiểm tra đã phát hiện
lỗi sai phải không?”
“ Xác nhận, thưa cậu Teirou. Tuy nhiên việc thiếu năng lượng
khiến cho toa lét không sử dụng được quả thật không có vấn đề gì lắm. Nếu kể cả
cậu có đi ra quần, Koume cũng sẽ không để tâm đâu. Tôi sẽ chỉ chọc cậu một, hai
lần mỗi tuần thôi.”
“ Khỉ gió!! Và ngươi sẽ để một thời gian để ta gần quên rồi
mới nhắc lại chứ gì, đúng không?”
Sau khi chọc vào cái thân tròn của Koume để phản đối, cậu
hít một hơi sâu. Cậu lặng lẽ đặt mình vào cái cỗ máy ngủ đông mà cậu sử dụng
khi thức giấc lần đầu, rồi kích hoạt BISHOP.
“ Nè... Chỉ là giả định thôi nhé. Nếu mà việc dịch chuyển thất
bại, và chúng ta biết được rằng không còn gì có thể thực hiện được nữa, cứ đưa
ta thẳng vào giấc ngủ đông. Ta không có được cái quyết tâm để sống nốt phần đồi
còn lại ở đây đâu, và thật sự thì nếu mà biết được rằng ta sẽ chết, thực lòng
ta nghĩ ta sẽ quá sợ để làm được việc gì.”
Để có thể tập trung được vào BISHOP, Tarou thư giãn tâm trí
và nhắm mắt lại.
“ ... Đã hiểu, thưa cậu Teirou. Mặc dù tôi nghi ngờ rằng việc
sẽ đến mức đó. Cậu có năng khiếu sử dụng BISHOP, và việc cải tạo con tàu được
tiến hành với một tiến độ đều đặn đáng kinh ngạc. Tôi nghĩ là cậu nên tự tin
vào bản thân mình hơn. Nếu tôi thẳng thắn mà nói thì, có lẽ cậu là một thiên
tài.”
Trong khi Koume đi vòng qua bên cạnh cái thiết bị, đèn trên
thân nhấp nháy như tán thành. Tarou cười gượng, lắc đầu trong khi trả lời: “ do
ta chả còn gì để làm cả.
“ Kể cả thế, thưa cậu Teirou. Quả thật là ngoài lúc ngủ và
ăn, và... những hoạt động giải trí đa dạng của cậu ra, quả là ngoài dự đoán của
tôi khi cậu dồn hết mọi thời gian vào bản vẽ con tàu. Nhưng kể cả thế, việc cải
tạo lại con tàu chỉ mất chỉ mất thời gian ít hơn một nửa so với dự đoán. Nếu có
một từ nào để nói ngoài tài năng, thì tôi rất muốn nghe thưa cậu.”
“ Ngươi quả khéo nịnh... cảm ơn vậy... mà khoan, ngươi thấy
hết à!? Ta muốn chết!!”
“ Không, tôi không thấy một thứ gì cả, thưa cậu Teirou.
Nhưng cậu xem ra có vẻ có gu xem thể loại rất rộng. Đến tôi cũng...”
“ Ngừng ngay!! Xin ngươi đấy, ngừng lại!! Mà đi luôn đi!! Ừ,
bật công tắc đi!!”
Tarou khởi động chương trình lên một cách thiếu cẩn thận. Cậu
nhìn những chuỗi lệnh liên tục chạy ở sâu trong mắt cậu.
... Chạy chương trình Noah...
... Thực hiện chuyển hướng mạch năng lượng...
Ánh sáng trong căn phòng nhấp nháy rồi tắt hẳn, căn phòng
chìm sâu vào màn đêm tối tăm. Bao gồm cả máy điều hòa, mọi máy móc ngừng phát
ra tiếng, và chỉ còn một tiếng nhỏ phát ra từ cái thiết bị ngủ đông mà cậu đang
nằm còn vang vọng trong tai.
... Không xảy ra lỗi khi thực hiện kiểm tra vị trí...
... Xác nhận điểm đến...
... Đích đến: SG-
3835, cổng dịch chuyển gần nhất...
Cậu có thể cảm nhận những rung động nhỏ bằng cơ thể mình.
Chúng dần dần tăng cường độ, cuối cùng rung lắc dữ dội cả căn phòng. Tarou nắm
chặt vào cái thiết bị trong khi nghiến chặt răng lại.
“ Giờ thì... Chúng ta có thể đi xa đến đâu đây...”
... Thực hiện Tăng tốc...
Trong một thoáng, một cái âm nốt cao lọt vào tai cậu.
Rồi rất nhanh, là một sự tĩnh lặng tuyệt đối phủ xuống.
Hàng ngàn những cái khối ứng dụng vẫn luôn nhấp nháy hỗn loạn
xung quanh cậu dừng hẳn lại, trật tự đứng yên trong không gian.
( Mình chết rồi chăng?)
Tarou thoáng nghĩ.
Ở trong một thế giới
không có một âm thanh, chuyển động, hay một cái ánh sáng nào le lói cả, nhưng
cái báo hiệu cho cậu rằng đây không phải là thế giới của cái chết là người cộng
sự đã bầu bạn với cậu suốt một năm qua.
“ Cậu Teiou, xin chúc mừng. Việc tăng tốc đã thực hiện không
gặp vấn đề gì.”
Tarou từ từ mở mắt ra. Và vẫn như từ nẫy, quanh cậu là bóng
tối phủ quanh.
“ Ha ha...”
“ Thời gian ước đoán đến nơi so với đích: 2 giây. Thời gian
ước đoán đến nơi so với tàu : xấp xỉ 15 phút.”
( Trans: Ý là ở ngoài nhìn là 2 s tới nơi, trong tàu nhìn là
15’)
“ Thành công rồi... Chúng ta thành công rồi.”
“ Lượng năng lượng còn lại. Vị trí và hướng. Hệ thống hỗ trọ
sự sống. Không có vấn đề gì cần báo cáo.”
“ Tuyệt vời ông mặt trời. Chúng ta vượt qua được rồi!!! Thấy
tài ta chưa!!! Dàaaa húuuuu!”
Tarou nhảy cẫng lên trong bong tối, để cho trọng lực tiếp nhận
cơ thể mình, rơi uỵch xuống và lăn lộn trên sàn. Sau cùng tay cậu mò được đến
quả cầu mà cậu đã quen thân, rồi cậu hôn
vào cái ánh đèn sáng mờ mờ trên ấy.
“ Tuyệt!!! Koume, tất cả đều nhờ ngươi! Cám ơn ngươi.”
“ Cậu Teirou. Từ khi
Koumei ra đời đến nay mới có hơn 1 năm. Bất luận luật Ngân hà ờ nơi nào mà cậu
xem, đây chắc chắn là một hành vi phạm tội. Tên biến thái.”
“ Gọi ta là biến thái hay gì cũng được. Bất luận là tù hay
gì cũng chơi hết. Ít nhất sẽ có người ở đó, đúng không? He he, đó quả là thiên đường.”
Tarou nhớ lại cái năm rồi lẻ loi trên con tàu của cậu, và
nghĩ rằng cậu có thể chịu được bất cứ khổ sở gì sắp đến. Koume là một sự hiện
diện giúp cậu qua sự cô quạnh, nhưng kể thế Koume vẫn chỉ là một AI. Mặc dù rất
cảm kích Koume, sau cùng thì trong cậu vẫn tồn tại một khoảng sâu lẻ loi không
bù đắp được.
“ Khi ta gặp con người, ta nên làm gì trước nhỉ? Nói xin
chào? À, có lẽ không nên. Ta không biết gì về thời này cả. Ngươi nghĩ ta sẽ ổn
chứ. Người ta sẽ không nghĩ ta là người thô lỗ chứ hả?”
Vẫn ở trên mây, Tarou tưởng tượng về cách mà cậu sẽ tiếp cận
với những con người tương lai cậu vẫn chưa gặp. Nhưng như thể để châm chọc cậu,
Koume nói bằng một giọng bình tĩnh.
“ Tôi xin rất lấy làm xin lỗi khi phải ngắt đoạn cậu. Nhưng
chúng ta có rắc rối, thưa cậu Teirou.”
Tarou ngừng lăn lộn.
“... Nếu là rắc rối, thì ta không thể hi vọng là việc tốt
đâu nhỉ?...”
“ Xác nhận, thưa cậu Teirou. Nhưng chúng ta chỉ có thể gọi
việc này là một trùng hợp bất khả kháng. Con tàu này không được trang bị đủ dụng
cụ quét không gian.( nôm na là ra- đa ấy)”
“ Đừng nói dài dòng nữa, Koume- chan. Ý ngươi khi quét là
sao? Chúng ta sắp va tiểu hành tinh hay gì à?”
“ Phủ nhận, thưa cậu Teirou. Chúng ta có thể lách qua tiểu
hành tinh ở một chừng mực nhất định, và tính toán về xác xuất va phải một tiểu
hành tinh sẽ khiến cậu phải đếm một số lương kinh khủng những số không sau dấu
phẩy số thập phân.”
“ Vậy có chuyện gì?”
“ Vâng thưa cậu Teirou. Ở quanh điểm đến, có xác xuất cao có
sự hiện diện của nhiều con tàu, Mức độ đe dọa chưa rõ, nhưng khả năng lớn chúng không phải tàu khách tư nhân.”
“ Nhiều... ừm, nếu chúng không phải tàu khách thì chúng là
gì?”
“ Vâng, thưa cậu Teirou. Nhiều tín hiệu năng lượng cao liên
tục đã được phát hiện xung quanh những con tàu.”
Xoay vòng những cái bánh xe, Koume nhấp nháy đèn.
“ Tôi có thể nói tụ tin chắc rằng những con tàu này đang
trong một trận chiến.”