ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] Chap 5


ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE]


Chap 5



“ Chào buổi sáng, cậu Teirou. Quá trình ghi đè đã hoàn tất. Cơ thể cậu cảm thấy như thế nào?”
Kế bên cái thiết bị ngủ đông là Koume lăn tới lui.
“ Tồi tệ hại”, Tarou nói, lăn cái cơ thể kiệt quệ của mình xuống cái sàn sắt lạnh lẽo.
“ A, mát mẻ dễ chịu thật, mà này, tên nào nghĩ ra cái phương pháp lập trình này là một tên đần. Không có nhiều thứ mỏng manh như trí não con người đâu, ngươi biết chứ.”
Những kiến thức cậu chưa từng biết giờ đang tồn tại trong đầu cậu. Cậu nghĩ lại về những kiến thức về lập trình trong đầu mình trong khi nói.
“ Koume không hiểu có vấn đề gì, thưa cậu Teirou. Lập trình bằng não bộ là một phương thức hết sức phổ thông.”
Koume trả lời lại Tarou với một giọng nữ đều đều như máy. Cảm thấy khó chịu do sự thiếu hụt biểu cảm khuôn mặt nơi Koume, Tarou tiếp tục câu chuyện.
“ Thế cơ à. Thế việc gõ “lách cách” bằng bàn phím giờ vô sách đỏ rồi à?”
“ Phủ nhận, thưa cậu Teirou. Việc đó không còn trong diện có nguy cơ nữa, mà đã tiệt chủng luôn rồi. Thiết bị ngoại vi được biết đến như bàn phím đã không còn được sử dụng trong đời sống bình thường nữa. Chỉ còn một phần nhỏ những kẻ lập dị sử dụng đến chúng như một thú vui.”
Nghe câu trả lời của Koume, “ Ờ, nếu có những thứ như vầy thì cũng dễ hiểu.”, Tarou nói trong khi xem qua những cái cửa sổ lập trình trong đầu cậu. Trong mắt cậu, hàng loạt những ứng dụng hiện ra trong một cái cấu trúc tinh thể ba chiều ở quanh cậu. Với chúng, cậu có thể tạo bản sao, kết nối, tách, hoặc điều chỉnh tùy ý. Mọi quá trình đều diễn ra hết sức tự nhiên, như thể là bản năng, và cái cảm giác giống như xếp những viên gạch đồ chơi. Chi tiết của từng chức năng quá là phức tạp, cậu chỉ hiểu được tí tẹo, nhưng để sử dụng chúng, đối với cậu không có vấn đề gì.
“ Vậy là nó giống như sử dụng điều khiển từ xa với TV mà không hề có một chút khái niệm gì về nó.”
Tarou khái quát lại cảm nhận của mình với những chức năng này. Và, “ Chính xác”, Koume trả lời.
“ Các chức năng đều có những template( mẫu sẵn) được phát triển bởi những chuyên gia trong ngành. Cậu có thể chỉnh sửa tùy ý cậu, nhưng nếu cậu muốn an toàn, cậu nên sử dụng nguyên như vậy. Sau cùng thì, như cậu nói, tâm trí con người là một thứ rất mỏng manh.”
“ Hiểu rồi”. Tarou nói trong khi quan sát những khối chức năng đa dạng.
“ Kể cả khi chúng thật lạ lẫm như vậy, cái sự thật là ta biết nhiều về chúng thế này gây khó chịu thật... Hở, các thiết bị này liên kết với sóng não ta à? Hoan hô cho cái tương lai này nào.”
Tarou ngạc nhiên và thán phục lẩm bẩm. Cậu hướng về cái cửa lẻ loi và tiến đến. Vẫn như khi cậu nhìn nó lần trước, trên cửa không hề có bất cứ gì nhìn như một bộ cảm ứng. Nhưng trong đầu Tarou, một chức năng “ Cửa” hiện lên rất rõ.
“ Vậy ra nó là vầy... hừm, hừm, kết nối cửa đến đường truyền tổng. Sử dụng mẫu... hử, khóa à? Cái mã khóa là... à đây rồi. Ồ đúng rồi, mình là chủ tàu, đúng không nhỉ? Kết nối khóa và mã khóa. Tiến hành “ mở”.”
“ Sự yên lặng vẫn bao trùm căn phòng sau cùng bị phá vỡ bởi một tiếng click, và âm thanh của kim loại chuyển động.
“ Whoa, nó mở rồi. Tuyệt!!”
“ Thưa cậu Teirou, cậu có thể tiến hành lệnh mà không cần nói lớn ra đâu. Cậu trông như thằng đần khi đứng đó tự  lẩm bẩm đấy.”
“ Vẫn độc mồm như thường nhỉ! Để ta yên. Chỉ hơi xúc động một chút thôi... được rồi, ta sẽ lưu cái đó lại làm mẫu mới. Mỗi lần mở cửa lại phải tìm thì phiền phức bỏ xừ ra.”
Nói thế, Tarou  lưu cái chuỗi lệnh đó lại trong não như một chức năng mới. Hài lòng là sau này cậu có thể thực hiện lại cái lệnh mà không cần suy nghĩ nhiều, cậu đặt  câu hỏi cho Koume.
“ Nghĩ lại thì, không chỉ có cửa hoạt động bằng hệ thống này phải không? Vậy thì, có phải tất cả con người thời nay đều sử dụng nó. Cái hệ thống lập trình não này?”
( Trans: gọi là điều khiển bằng não phải hay hơn không nhỉ?)
Koume lăn bên cạnh cậu, nhấp nháy đèn.
“ Chính xác, thưa cậu Teirou. Những vùng ven có thể khác, nhưng thông thường, mọi người sinh ra trong lãnh thổ đế chế đều được thực hiện ghi đè từ khi mới chào đời. Dĩ nhiên, chỉ ở mức tối thiểu để sống một cuộc sống bình thường.”
“ Đúng là tương lai có khác.” Tarou tiếp tục lẩm bẩm trước khi tiếp tục.
“ Nhưng đây đúng là thời đại tuyệt vời hả? Có cái này thì, cần gì học nữa, phải không. Bạn có thể có mọi thông tin cần thiết ghi vào. Chết tiệt, mình sinh lầm thời rồi. À phải rồi, ta có thể lưu vào những lẽ thường bây giờ không, hay vào thông tin về con tàu cũng được. Ta không biết con tàu này to đến thế nào, nên có một tấm bản đồ sẽ rất hữu dụng đấy.”
“...”
“ Không biết có dữ liệu scan của cô nào dễ thương đó không nhỉ? Whoa, mơ mộng xa quá... Koume- san?”
“... Vâng, thưa cậu Teirou. Nếu cậu muốn lưu kiến thức như dữ liệu tạm thời, mà như dữ liệu vĩnh viễn, tôi xin chân thành đề nghị cậu học bằng chính bản thân.”
“... Vì sao...”
“ Cậu Teirou, xin hãy nhớ lại cuộc đối thoại trước. Tôi đã nói rằng con người được thực hiện ghi đè từ khi mới chào đời. Một thời gian ngắn sau khi ra đời, con người sẽ vận hành dựa trên những hành động có ý chí cần thiết. Trong đa số trường hợp, những phụ huynh sẽ thay thế, thực hiện những việc này cho đứa trẻ đến khi chúng có thể tự hành động.”
“... Ờ, hiểu rồi, tiếp tục đi.”
“ Vâng, thưa cậu Teirou. Tiếp tục với ý trước, lẽ thường sẽ là con người thực hiện ghi đè khi những hành động có ý chí này trở nên càn thiết. Nhưng nó không diễn ra như vậy, mà được thực hiện khi mới sinh. Chỉ có một lí do cho việc này.”
“... Hiểu rồi, đó là vì phải ghi đè lên dữ liệu. Tốt nhất là nên sử dụng với một đứa bé chưa biết gì, đúng không?”
“ Chính xác, thưa cậu Teirou. Cậu rất thông minh. Thế nên, xin cậu hãy ngừng tăng thêm công việc cho kẻ hèn mọn tôi.”
“ Hừm, liệu nụ hôn đầu của ngươi với mặt sàn sẽ là một nụ hôn nhẹ nhàng như với người yêu, hay sẽ nồng đậm đến như gãy răng đây. Tùy vào câu trả lời của ngươi đấy.”
“ Vâng, thưa cậu Teirou. Miễn là cậu hỏi trong khả năng của...”
“ Trả lời ta!!! Phần nào của ta đã bị viết đè lên? Ta đã mất đi cái gì?”
Nhấc Koume lên, Tarou hét lên. Cậu không có ý định ném đi cái tia hi vọng duy nhất trong tình huống hiện giờ đi đâu cả, nhưng cậu đang giận. Nhưng trên hết, cậu cảm thấy run sợ trước viễn cảnh mình không còn là chính bản thân.
“... Tôi xin lỗi thưa cậu Teirou. Không như ngôn ngữ chỉ cần ghi đè lên một phần và chức năng nhất định, những kiến thức của cậu đã bị viết đè lên, và việc xác định cậu đã mất đi cái gì là bất khả thi.”
Nghe câu trả lời không ngoài dự đoán, Tarou nhắm mắt lại một lúc, thở ra một hơi dài.
“ Hà... chúng ta đã có cuộc trao đổi này hôm qua rồi phải không... Không tốt, tâm trí mình rối loạn quá. Ta cũng lờ mờ đoán được rồi, nhưng... chết tiệt, thế cũng không cảm thấy đỡ hơn chút nào.”
Tarou thử nhớ lại những kí ức xưa để xem lại mình đã mất đi những gì, nhưng từ từ cậu nhận ra đó là chuyện vô ích, cậu ngừng lại. Trong tất cả kí ức của cậu có chứa đựng một lượng khổng lồ những kiến thức, hơn nữa, tìm kiếm những kiến thức đã bị ghi đè lên chỉ có thể coi như công dã tràng.
“ Hi vọng những thứ mà mình muốn quên là thứ bị ghi đè... à, không hay rồi, mình vẫn nhớ cái ‘ tay phải nhức nhối’ của mình hồi cấp hai. Ha ha...”
Tarou cố tình ra vẻ vui vẻ, như để đặt dấu chấm cho vấn đề này. Koume có lẽ không có ý gì xấu, và bất kể tiếp tục nói về vấn đề đó như thế nào, cậu sợ rằng mình sẽ chỉ trút giận lên Koume.
“ Rồi, bây giờ, để xem phải làm gì nào. Hãy thử di chuyển con tàu này nào. Koume. Ta phải làm gì trước.”. Cậu nói với quả cầu trong tay cậu. Trên lòng bàn tay cậu, Koume nhấp nháy một loạt bóng đèn.
“ Vâng thưa cậu Teirou. Trước tiên cậu phải làm quá tải hệ thống điện khu vực sinh hoạt. Nhưng không có gì phải cuống. Quá trình này sẽ mất một thời gian, nhưng như Koume đã từng nói, nhanh và cuống là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
“ Ờ, ờ hiểu rồi thưa mẹ trẻ. Mà mất bao lâu để điều chình lại con tàu?”
“ Vâng, thưa cậu Teirou, công việcnày được dự đoán xấp xỉ mất 5 năm để hòan thành.”
“... hả?”
“ Nhu tôi nói, cậu Teirou, việc chối bỏ thực tại không phải là một cách mang lại hiệu quả. Cậu sẽ cần thực hiện một kì tăng tốc với không gì ngoài những hệ thống còn lại cảu con tàu. Với một người dùng BISHOP mới, việc này có khả năng sẽ mất một thời gian.”
“ Bishop?”
“ Vâng, thưa cậu Teirou. Brain Impulse Sequence to High Ouput Programming( Chuỗi trình xung động não bộ để lập trình năng suất cao). Viết tắt là BISHOP, là hệ thống đã được ghi đề vào cậu.”
( Trans: nghĩ hoài không ra được dịch thế nào cho đúng. Gốc tiếng Nhật, tác giả xài Brain's Impulse Sequence of High Output Programming ( chuỗi trình xung động của não bộ của/ cho việc Lập trình năng suất cao) nghe dịch có vẻ ổn mà có vẻ không được đúng chuẩn tiếng A cho lắm. Ai giỏi khoản này cho ý kiến...)
“ Hiểu rồi... nghe có vẻ ngầu phết. Ý ngươi có phải là ta có thể sử dụng phép thuật hồi phục và phép công kích thần thánh, nhưng sẽ phát triển chậm?”
( Trans: hình như nói về Bishop trong  RPG. )
“ Cậu Teirou. Xin thứ lỗi, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói về cái gì. DĨ nhiên, cậu không phải lo về việc thất bại khi đánh giá vật phẩm, và tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu ở quán bar nào với cái lv thấp lè tè của cậu.”
“ Cái vị nào chế ra ngươi dứt khoát không bình thường... Nhưng mà 5 năm à. Ta biết là ta không có lựa chọn nào, nhưng ta không nghĩ là tinh thần ta sẽ trụ được. Không khoe chứ, ta tự tin là mình sẽ chết vì cô đơn chỉ trong 3 ngày tối đa. Và nếu không có gì ngoài những cái tuýp dưỡng chất kia thì ta chết thật ấy.”
“ Cô đơn là nói hơi quá đấy, thưa cậu Teirou. Cậu còn có tôi mà, phải không?”
“ Kể cả thế thì...”
“... Cậu Teirou, tôi có chứa mọi loại kiến thức về thức ăn và phương thức giải trí mà phi hành đoàn sử dụng. Nếu ngài không càn tôi, ngài chỉ cần nói ra thô...”
“ Koume-sama, kẻ bần mọn xin được người giúp đỡ trong 5 năm này!!”
Đặt Koume xuống giữa cái hành lang, Tarou nhanh chóng quỳ lạy xuống đất. Chạm những ngón tay vào nhau, cái dogeza (Trans: google- sama) hoàn hảo mà cậu thực hiện mang lại cho cậu một cảm giác thành công hết sức vô dụng.
“ Nhưng mà 5 năm à... thật sự khiến ta phải chột dạ.”
Ngẩng mặt lên, Tarou nhìn xa xăm về đâu...
“ Không cần phải lo lắng, thưa cậu Teirou. Đánh giá theo năng lượng của thiết bị ngủ đông, ước đoán rằng cậu đã trôi dạt trong vũ trụ ít nhất 50 năm. Thêm 5 năm nữa có nghĩa gì vào lúc này? Chỉ đơn giản là thời gian đã trôi qua.”
Koume nhấp nháy ánh đèn.

Như để trả lời, Tarou chỉ có thể buông tiếng thở dài.

Popular posts from this blog

CHAP 1

BACKSTAGE VIEW TRONG EXCEL

ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] CHAP 7