The Forgotten Conqueror Chương 1

Chương 1- Kẻ sống sót

Cảm nhận được cái nhiệt lượng ánh chiều tà của mặt trời xứ Alivai phà lên mặt, Gladis từ từ tỉnh táo trở lại.

Một mùi thum thủm tràn ngập trong không trung, khiến hắn cảm thấy nghẹn và tỉnh khỏi giấc nồng.
Toàn cơ thể hắn tưởng như có một con voi chiến xứ Lotha đè lên, và tứ chi hắn từ chối hoạt động. Với cái cơ thể kiệt quệ, Gladis từ từ ráng mở mắt với chút sức tàn còn lại.
Khi tầm nhìn của hắn quay trở lại và những cái mờ ảo đã tan biến, là lúc nhận thức của hắn bình thường trở lại.
Một cơn đau quặn lên khắp cơ thể hắn.
Ráng di chuyển thân mình lần nữa, lần này thay cho sự tê liệt như bị một con voi đè, là một cơn đau kinh khủng. Gladis ráng mở miệng để rặn ra nỗi đau đớn của mình, nhưng cái thốt ra được chỉ là một lời thầm nhỏ và cái nỗi thống khổ tiếp tục tăng lên.

Từ bỏ nỗ lực di chuyển, hắn từ từ quan sát xung quanh với đôi mắt lừ đừ của mình, ráng suy vận ra chuyện gì đã diễn ra.
Đôi mắt hắn dán vào một hình người ở xa trên đỉnh một gò đất nhô lên: mặc một bộ giáp đen tuyền như màn đêm, áo choàng tả tơi màu đỏ máu phất phới dữ đội, một tia sáng nắm ở tay phải, và một cái nhìn như một cái chuôi tỏa ra chướng khí cắm xuống mặt đất nơi mà cái người ấy đang quỳ.

Ngay lập tức, Gladis nhận ra, cái người mặc giáp ấy là ai. Tóc gáy hắn dựng lên, giọng hắn nghẹn đi, và một cơn  lạnh tỏa khắp cơ thể. Tâm trí hắn trống trơn, hắn sợ hãi thốt thành tiếng trong một khoảng dài tưởng như cả thế kỉ trước khi nhận ra rằng con dã thú ấy đã chết.
Quan sát kĩ hơn, kẻ mặc giáp ấy nhìn tựa như bị đâm xuyên qua người bằng ba thanh kiếm, cùng với ba cây thương khác. Không một cử động nào toát ra từ kẻ ấy. Ngã gục trên mặt đất xung quanh kẻ ấy, là cả một núi những hiệp sĩ, lính đánh thuê, và những hiệp thánh sĩ.
(Trans: hiệp sĩ( knight) phụng sự vua, quý tộc. Hiệp thánh sĩ (paladin) là hiệp sự phụng sự nhà thờ)
Sau cùng, khi có thể thở lại bình thường, Gladis thở từ từ trong khi những cơn đau quặn thắt chạy dọc khắp cơ thể. Lờ mờ, hắn nhớ lại hoàn toàn cái lí do vì sao hắn lại ở đây.

Con quái vật tạo nên nỗi sợ kinh hoàng nơi hắn không chút sai sót chính là một thực thể với cái tên Rhultal. Với tất cả điều hắn được biết,  thì Rhultal là Lãnh chúa xứ Andarg. Một quận của lục địa Honos dưới sự trị vì của Đế chế Gulsian, và bảy năm về trước, đã tuyên  bố độc lập khỏi đế chế. Không thể chấp nhận cái sự sỉ nhục ấy, Hoàng đế đã phái quân và sát thủ đến để chiếm lại Andarg, và trừ khử Rhultal, nhưng luôn luôn chỉ có thất bại tìm đến. Chỉ trong bảy năm ngắn ngủi, Rhultal nhanh chóng đè bẹp đế chế Gulsian, tiêu diệt bất cứ kẻ nào ngáng đường cùng với hoàng gia, và thiết lập một trật tự mới ở lục địa Honos.
Lí do mà Gladis ở đây, là vì hắn đã tham gia vào cuộc chinh chiến được đề xuất bởi giáo hội Hianl, bằng quân đội thánh chiến, được tập họp bởi một liên minh bí mật của những đế chế và vương quốc trên bảy lục địa.
Ba vương quốc Alsus, Kolot và Ruess.
Cùng với năm đế chế: Valelin, Gulsian, Quiln, Ferilti và Throbbo.
Chúng trải dài bảy lục địa trên thế giới này- Lovis-  với một quyền lực tuyệt đối.
Một năm trước khi đế chế Gulsian bị lật đổ, liên minh đã được thành lập. Tất cả chỉ nhằm để trừ khử Rhultal, trước khi hắn có thể thâu tóm lục địa Honos, và chuẩn bị mọt lực lượng đủ để đến những lục địa khác.
Tuy nhiên, trước khi liên minh có thể triệu đủ binh lính và xây dựng một quân đội chỉn chu đủ lớn, thì đế chế Gulsian đã thất thủ.
Liên minh đã gom được lực lượng với hơn một trăm nghìn lính bao gồm hiệp sĩ, kiếm sĩ, cung thủ, voi chiến, lợn chiến, pháp sư và lính đánh thuê từ liên minh, kèm với khoản năm nghìn hiệp thánh sĩ  và tu sĩ tinh nhuệ từ giáo hội Hianl, một tôn giáo với sức ảnh hưởng rộng khắp thế giới.
Khi nhận ra rằng đế chế Gulsian không còn tồn tại nữa sau khi cập bến lục địa Honos. Thay vì kết giao với vụ lãnh chúa mới- vì nỗi e sợ hắn sẽ tiếp tục cuộc chinh phạt của mình- liên minh tàn sát mọi con người và bất cứ thứ gì có liên hệ đến hắn, trong khi tiếp tục tiến đến thủ đô nơi hắn cư ngụ.
Sau khi đến được thủ đô của Honos, Veratoraliz hai ngày trước. Vào lúc đó cuộc chiến mới thữ sự bắt đầu.
Gladis là chỉ huy của một băng lính đánh thuê dưới cái tên “ Những lưỡi gươm đỏ tía”. Cái tên được đặt theo những lưỡi gươm nhuốm đỏ bởi máu, nhưng vẫn sáng lên với mỗi cử động, và với sự hoang dã của họ trong chiến trận, khiến cho băng luôn bước ra khỏi cuộc chiến nhuốm đầy những máu, bao trùm từ đầu đến chân.
Vậy mà, kể cả với cái danh tiếng và khả năng của mình, Gladis không sao tin được những gì hắn được mục kích trong trận đánh.
Đến Veratoraliz với 100,000 binh lính và lính đánh thuê. Họ phỏng đoán một đội quân với ít nhất 50,000 lính sẽ đón chờ họ. Vậy mà, xuất hiện từ thành phố thủ đô để đối diện với họ chỉ là một người đàn ông lẻ loi.
Thoáng nhìn, người đàn ông nhìn kiệt quệ và không chút sinh khí.
Với đôi mắt như đã chứng kiến tất cả những cái chết trên thế gian trong hằng nghìn kiếp. Mái tóc màu bạc dài chấm vai khiến anh nhìn già hơn tuổi. Một khuôn mặt tuấn tú, hững hờ với một mũi cao, gò má hóp. Vậy mà toàn khuôn mặt toát lên biểu thị và cảm giác của một người ngóng trông cái chết.
Đôi chân anh như đang lê đi nhưng vẫn vững vàng và kiên quyết khi anh bước ra khỏi cổng thành Veratoraliz.
Thân người anh được bao phủ bởi một bộ giáp đen tuyền, bất kể nhìn từ góc độ nào, dường như không có lấy một bóng phản chiếu với một chiều sâu tựa không có đáy. Kể cả ánh nắng chiều hiện giờ cũng không thể phản chiếu trở ra. Bất kì ai nhìn vào cũng cảm thấy như đang nhìn vào một vực sâu không đáy. Đằng sau anh, có thể thấy được một tấm vải đỏ rách rưới- với hằng những lỗ, vết rách ở hai bên và bên dưới, và từ hình dáng của nó, có lẽ đã có một thời nó là một tấm áo choàng- đang phất phơ nhẹ nhàng xung quanh áo giáp của anh như thể nó là một sinh mệnh đang sống.
Bên hông trái, có thể thấy được là một vỏ bao kiếm tồi tàn ước chừng dài một mét và bề ngang bằng hai ngón tay, với một cái chuôi và nut chuôi kiếm được chạm trổ.
Bên phải anh, quá ngắn để có thể gọi là kiếm, một cái chuôi dao lấp ló.
Người đàn ông bơ phờ bước về phía đạo quân và dừng lại khoảng một trăm bước ở tiền tuyến.
Trong khi những người ở mặt tiền cố gắng xác định danh tính anh bằng những tiếng la và mệnh lệnh, một cơn gió đột ngột thổi vụt về phía họ, và lướt qua toàn đạo quân. Hẳn nhiên đó không phải một cơn gió bình thường. Toàn bộ những người ở tiền tuyến sợ hãi bất giác lùi lại. Một số mất cả dũng khí để nhúc nhích khi  cảm nhận cơn khát máu bất chợt phát ra, trong khi những người ở tuyến sau cảm thấy lông tóc trên người dựng ngược.
Trước khi những người ở đằng trước kịp hồi phục khỏi cơn tê dại, thì trong một tia sáng đột ngột lóe lên, hàng trăm người ở trong tiền tuyến đã mất đầu. Cứ như rằng hàng những thi thể không đầu phun máu là tín hiệu bắt đầu chiến trận- không một ai để ý người đàn ông ra tay lúc nào, hay thậm chí khi anh rút kiếm phạt đầu hàng trăm tên lính.
Khái niệm “ trăm nghe không bằng mắt thấy” không thể nào mà áp dụng cho trận chiến này được.
(Seeing is believing: có thấy có tin. “Trăm nghe không bằng mắt thấy” nghe có vẻ không đúng lắm.)
Những người ở mặt trước dù tiếp tục nghênh chiến khi trận chiến dần nóng lên vẫn không hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Và trong khi vẫn mù mờ về những gì đang diễn ra trước mặt họ, hàng trăm đến hàng nghìn người đã bị tiêu diệt chỉ với một người duy nhất.
Tia sáng lóe lên kia xuất phát từ thanh gươm mà người đàn ông tuốt ra.
Anh trông tựa như chỉ đang cầm một cái chuôi gươm không lưỡi, nhưng cứ mỗi anh vung gươm, những tia sáng lóe lên như ánh chớp. Không một thanh âm nào dội lại hay thoát ra với mỗi đường kiếm. Và sau mỗi đường kiếm, tỉ như lưỡi gươm có thể vươn dài ra, hàng loạt những binh sĩ phía sau những người chịu chém hàng đầu cũng lăn lộn hay ngã gục  như thể bị chém trúng.
Như ánh chớp, người chiến binh đơn độc dễ dàng cắt xuyên qua tiền tuyến và tiến sâu vào bên trong đạo quân liên hợp kia.
Lo ngại rằng mình sẽ bắn trúng đồng minh, những hàng cung thủ cùng pháp sư chỉ có thể đứng nhìn trong kinh sợ trước trận chiến đang diễn ra.
Như thể có sinh mạng, tấm áo choàng đỏ tung bay phần phật trong không trung, trong khi người đàn ông, kể cả khi đang mặc một bộ giáp nhìn hết sức nặng nề, dễ dàng di chuyển trên khắp chiến trường như một tia chớp lóe lên. Anh di chuyển giữa những lớp binh sĩ và nhảy đến những mục tiêu mới, nhìn tựa như anh có thể bay lượn trên không.
Đôi lần, anh đột ngột biến mất đi để rồi tái hiện giữa những dòng tia máu và tiếng thét kẻ hấp hối. Với mỗi đường kiếm là hàng chục, hàng trăm kẻ địch gục ngã. Những đòn tấn công nhắm vào anh đều bị né tránh chỉ trong đường tơ kẽ tóc hay đơn giản là bị vô hiệu trước bộ giáp như vực sâu thăm thẳm anh đang mặc.
Những đàn chiến cẩu được thả ra, nhưng cũng như những binh lính bên ngoài, hoàn toàn bất lực trước tốc độ của người chiến binh kia. Chỉ riêng cơn khát máu tỏa ra từ anh đã đủ để khiến bất cứ con chó nào còn bản năng sinh tồn trốn chạy càng xa càng tốt khỏi anh. Voi chiến, cũng như vậy, trong cơn hoảng loạn, để chạy trốn khỏi con quái vật đóng vai tử thần kia, đã giẫm đạp hàng loạt binh sĩ xung quanh chúng.
Băng đoàn đánh thuê của Gladis được phân đóng ở giữa của đạo quân, nên hắn có thể quan sát hết những gì đang diễn ra.
Trong suốt cuộc đời đánh thuê của hắn, chưa một lần hắn chứng kiến thứ gì như vậy.
Khi hắn đăng kí vào cuộc chinh phạt, mục đích chỉ là để tiêu diệt một tên pháp sư phản loạn và bè lũ của hắn đang gây rối ở lục địa Honos- để phục hồi lại trật tự của đế chế Gulsian. Thế nhưng, kẻ mà họ đang chiến đấu nào phải là một pháp sư phản loạn, hay thậm chí còn có thể được coi là pháp sư.
Trận chiến đã tiếp diễn xem chừng như cả giờ đồng hồ, nhưng hồi kết vẫn tựa như sẽ không bao giờ xảy ra. Những tiếng la có thể nghe được từ tứ phía, đồng thời có thể thấy là cảnh tượng những kẻ chạy trốn bảo toàn tính mạng. Những kẻ ở tiền tuyến bị nỗi khiếp sợ lấn át, chạy ngược về sau với hi vọng trốn thoát. Những binh sĩ yểu nhược chạy khỏi hàng, khiến những binh sĩ còn lại càng khó khăn hơn trong việc kháng cự khỏi cái hồi kết đang tiến đến của mình.
Bước qua những xác binh lính chết như ngả rạ, người đàn ông dễ dàng tiến đến vùng trung tâm, nơi mà những hiệp sĩ và lính đánh thuê cùng đóng quân.
Những hiệp sĩ, để giữ vững lời thề và bảo vệ danh dự của họ, lao vào cuộc chiến để chống lại con quái vật đang nổi cơn thịnh nộ
Với quyết tâm bảo vệ danh tiếng cái tên “ Những lưỡi gươm đỏ tía”, Gladis ra lệnh cho lính của mình tham gia cuộc chiến.
Tất cả đều diễn ra quá nhanh, tựa mơ hồ như ảo ảnh.
Ngay khi hắn lao vào, mọi điều mà hắn nhớ được là mình né đòn và cố gắng xáp lại gần con mãnh thú hắc giáp. Càng lại gần, việc né đòn càng trở nên khó khăn. Tay, chân, thân thể hắn bị cắt bởi những thế lực ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Trong khi chạy đến mục tiêu của mình, bản năng hoang dã của Gladis tự bật lên, cảm nhận được trận chiến đang tới gần. Mặc cho sự an toàn của bản thân, hắn nhanh chóng tiến gần đến mục tiêu. Với một bước dậm chân, hắn lao thẳng tới với một đường gươm từ quá đầu chém xuống.
Và không hề có va chạm nào xảy ra.
Những gì mà hắn nhìn được chỉ là nửa trên gươm của hắn đã  bị cắt mất, và điều tiếp theo hắn nhận ra là mình đang té sấp mặt xuống. Toàn thân hắn không còn cảm nhận được chút sức mạnh nào.
Trong khi hắn đang cố sức đứng dậy, những con người đang lao vào cuộc chiến- hay đang tháo chạy khỏi nó- dẫm đạp lên người hắn. May mắn thay, áo giáp của hắn khá chắc chắn và bảo vệ được cho chủ nhân nó. Không sao đứng dậy được, tất cả hắn có thể làm được là quay lại nhìn.
Và rồi hắn lại thấy lần nữa. Một tia chớp lóa mắt làm mắt hắn mờ đi và rồi tất cả những ai đang chạy đến hay đứng gần con quỷ kia đều bị chia làm hai khúc. Vẫn đang nằm sấp xuống, hắn ráng nhìn đến con người với giáp trụ như bóng tối kia. Nhưng sau khi bị giẫm đạp lên cũng như sau cái đòn công kích bí ẩn kia đã bòn rút sạch sức mạnh của hắn.
Trước khi ngất đi, tất cả những gì hắn thấy là lực lượng hiệp sĩ và  hiệp thánh sĩ đang tiếp tới.
Sau khi hồi tưởng lại mọi thứ, Gladis bình tĩnh lại và cảm thấy vui mừng với những cơn đau của mình, bởi lẽ hắn vẫn còn sống.
‘ Sau khi mình ngất đi, hẳn là lũ hiệp sĩ đã khuất phục được hắn’- hắn phỏng đoán. ‘ Liệu mình sẽ phải chết ở đây không nhỉ. Cả người chả còn cảm giác gì nữa, chỉ cảm thấy toàn là đau đớn.’
Nằm ở đấy, hắn trầm ngâm về sự may mắn của mình, và đến cái sự thoát khỏi lưỡi hái tử thần một lúc lâu. Chợt, hắn nghe tiếng những thi thể bị kéo đi và tiếng người nói chuyện.
Hi vọng tràn ngập trong hắn.
Cố hết sức, Gladis phát ra được mộ tiếng hét tàn hơi cầu cứu, hi vọng rằng những người còn sống sót có thể nghe được và đến giúp hắn.
Những tiếng chân miễn cưỡng tiến lại càng lúc càng gần chỗ hắn. Ngay khi hắn có thể nhìn thấy những kẻ đang tiến lại, hắn nhận ra chúng không phải người của giáo hội, cũng không có vẻ gì là một phần của đạo quân liên hợp. Khi chúng lại gần, và Gladis có thể nhìn rõ hơn, khuôn mặt tràn đầy hi vọng của hắn từ từ méo đi vì tức giận.
Những kẻ đang đứng trước hắn không phải là một phần của đạo đạo quân, mà là bọn sơn tặc đến để mò của trên chiến trường.
“ Ồ, coi này! Còn một thằng còn sống này!” Một trong hai tên nói.
“ Đại ca, giết bà nó đi rồi lột đồ chứ?”
‘ Không thể nào! KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY!’- Gladis kích động hét lên trong đầu mình.
“ Ờ chuẩn đấy. Cho mày cái vinh hạnh giải thoát nó khỏi cuộc đời đấy.”
“ Cảm ơn đại ca.”
Đoạn hắn từ từ rút dao dắt ở hông ra.
Nhìn vào vẻ vui sướng trong mắt của tên cướp, Gladis hiểu rằng chuyện này sẽ chỉ có một kết thúc. Chấp nhận số phận mình, hắn dồn chút tàn lực còn lại vào một hành động cuối cùng.
“ Hộc- cá-i gi-ì-ì đã xảy-yy... ra... với... cả đạ-ạo...quân”
“ Hồ! Coi kìa, nó vẫn còn nói được!” Tên sơn tặc lớn tuổi hơn kinh ngạc nói.
Hắn nhìn thẳng vào Gladis. Chấp nhận cái chết, Gladis cố gắng nhìn hắn kiên quyết hết sức có thể.
“ Hừm, mày cũng có khí phách phết. Nhưng mày thấy đấy, mày hết hi vọng rồi. Kể cả nếu bọn tao giúp được, bọn tao cũng không muốn. Vậy nên cái tốt nhất mà bọn tao làm được, là giải thoát mày khỏi toàn bộ nỗi đau đớn này.”
“ Đạo... quân...”
“ Thôi thì coi như để tạm biệt cũng như cám ơn về việc mày hào phóng cho bọn tao trang bị của mày, có lẽ tao sẽ-”
“ Đại ca, mất công làm gì, đằng nào nó chả chết.”, tên trẻ hơn ngắt lời.
“ Im. Tao đã dạy mày phép tắc như thế nào hả?”
“ Anh có dạy gì đâu, chỉ toàn bảo làm theo lời anh.”
“ Tốt, giờ làm theo lời tao nói và ngậm mõm vào.”
−−−−−−
Bọn sơn tặc đã bám theo đạo quân liên hợp suốt từ khi họ cập bờ lục địa Honos.
Chứng kiến một binh lực hùng hậu như vậy, linh tính mách bảo rằng chúng sẽ có thể vớ bở khi theo sau hôi của những gì còn sót lại sau khi đạo quân đi qua.
Và chúng đã đúng, nhiều tên đã có thể thỏa sức cướp của sau khi đạo quân tàn sát những ngôi làng, thị trấn trên đường tới thủ đô Veratoraliz. Trong khi nhiều tên rút lui cùng đống chiến lợi phẩm về núi, nhiều tên biết rằng với một đạo quân như thế thì càng gần tới mục tiêu thì lượng của chúng có thể hôi càng nhiều.
Những tên thông minh quyết định bám theo đạo quân đến cùng.
Trốn trong khu rừng, xa khỏi những tên lính trốn chạy khỏi chiến trường, chúng đã chứng kiến toàn bộ mọi việc.
Vào thời điểm mà những hiệp sĩ và lính đánh thuê tiếp chiến con quỷ kia, hai phần năm lực lượng chiến đấu bao gồm bộ binh, voi chiến, chiến cẩu tọa nên toàn bộ tiền tuyến đã bị xóa xổ.
Một phần năm bao gồm cung thủ, pháp sư hoàn toàn vô dụng bởi lẽ nếu ngênh chiến, sẽ chỉ gây tổn thất cho đồng minh hơn là cho kẻ thù chỉ có một mình.
Hai phần năm còn lại bao gồm những hiệp sĩ và lính đánh thuê thì đang bắt đầu giao chiến.
Vậy mà, đó mới là lúc quỷ nhân kia sử dụng toàn lực.
Lũ sơn tặc cũng thấy tia sáng lóe lên- tia sáng mà lúc Gladis thấy trước khi bất tỉnh- nhưng cái mà hắn không thấy, là cảnh tượng kinh hoàng xảy ra sau đó.
Sau khi Gladis đã bất tỉnh. Quỷ nhân trong bọ giáp đen kia càng trở nên tàn bạo hơn. Sau khi những hiệp sĩ, lính đánh thuê tham gia chiến trường, anh rút con dao ra. Từ nó, một làn khói đen xuyên qua chiến trường.
Khó tin thay, như một bàn tay khổng lồ dài hàng trăm mét, cứ mỗi nhát dao chém, như những con búp bê giấy, một lượng người khổng lồ lại bị thổi bay đi bởi làn khói.
Mặc dù những người ở tuyến đầu không thấy được, lũ sơn tặc cùng những giáo sĩ ở đằng sau có thể thấy rõ một một cái bóng khổng lồ ở phía sau quỷ nhân.
Mỗi lần anh vung dao, một nắm đấm vô hình cũng vung theo đường dao. Toàn cảnh tựa như chứng kiến một vị thần ngắt bỏ những đôi cánh của loại côn trùng tầm thường tựa hồ như một cái vẩy tay.
Trận chiến kéo dài qua cả buổi đêm, kéo đến buổi sáng ngày hôm sau. Trong khi con quỷ tiếp tục tiêu giảm lượng binh lính, những thầy tu, pháp sư, cung thủ bắt đầu tấn công quỷ nhân trong khi cố gắng trợ giúp những kẻ ở bên bờ vực cái chết. Thay vì tiếp tục chiến đấu với binh lính trước mặt, anh nhanh chóng chuyển những tên ở hàng sau đã chuốc lấy cơn thịnh nộ của mình, tiêu diệt toàn thể hậu tuyến chỉ trong vài giờ.
Liệu do may mắn, chiến lược, hay thuần túy do đối phương kiệt sức, những chiến sĩ còn lại đã có thể từ từ đả thương con quỷ kia khi anh bắt đầu thấm mệt bởi việc chiến đấu liên tục.
Tên nào đó đã có thể phá xuyên qua áo giáp anh, một tên nữa đã có thể chém qua cái bàn tay đang cầm dao của anh.
Dần đa, những hiệp sĩ đâm xuyên được hai chân người quỷ kia bằng giáo, làm chậm lại tốc độ của anh. Cây thứ ba đâm xuyên qua xương sống khiến anh không còn di chuyển được, kết quả là một núi xác được tạo nên dưới chân anh.
Kể cả khi không di chuyển được, vị hắc chiến sĩ vẫn chiến đấu đến mức không ai muốn tiến lại gần cái núi xác. Với số lính chết hay đào ngũ, cái đạo quân đã bị suy giảm từ con số trăm nghìn trước đó về chỉ còn vỏn vẹn vài trăm người kiên định nhất.
Sau cùng, số hiệp thánh sĩ còn lại đã có thể thấy được cái kết không thể tránh khỏi của mình. Họ kích hoạt kĩ năng bí mật của Thullga- vị thần của sự hi sinh- Tam- Thể. Hi sinh tính mạng mình để đâm ba lưỡi kiếm vào quỷ nhân trước khi trời sáng, Khiến anh mất toàn bộ sức mạnh, đồng thời từ từ bòn rút sinh lực anh.
Số hiệp sĩ và lính đánh thuê còn lại -những người không bỏ chạy cũng như còn sống sót sau khi Tam- Thể được kích hoạt- thì đều đã kiệt quệ. Và khi những tên sơn tặc đến để hôi của, không còn ai có thể chống lại được và đều bị tàn sát.
“ Và đó là tất cả những gì đã diễn ra cho lũ tàn quân. Hê hê. Đáng tiếc cho ngươi.”
“ Đại ca, xong chưa? Em muốn thử thanh kiếm này.”
“ Ờ, tự nhiên đi.”
Nhìn tên cướp trẻ giơ kiếm lên trên đầu hắn, Gladis chấp nhậ số phận của mình. Hắn đã bất tỉnh quá lâu, toàn thân hắn khước từ mệnh lệnh. Không còn gì hắn có thể làm, và cũng không còn ai có thể giúp hắn.
“XOOẸT!!”

Popular posts from this blog

CHAP 1

BACKSTAGE VIEW TRONG EXCEL

ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] CHAP 7