The Forgotten Conqueror Chương 4

Chương 4- Dòng mana.

Giống như những người dân làng, Adalina cho rằng Kaidus bị câm, nhưng giờ cô nhận ra mình đã lầm. Đứa trẻ trước mặt cô toát lên thần thái thông minh hơn người.
Những lời nói đầu tiên của nó là để dò hỏi cô tại sao buồn là một điều vượt hẳn khỏi sự tưởng tượng của cô. Cô luôn biết rằng nó là một đứa trẻ đặc biệt từ những hành vi thường ngày, nhưng chuyện này vượt hẳn khỏi mức độ ấy.
“ Một con quỷ!”- Lời mụ đỡ từ một năm trước vang vọng như sấm trong đầu cô.
Sợ hãi, bất ngờ trong phút chốc chiếm lấy tâm trí cô, chân cô bủn rủn khuỵu xuống. Cô quỳ đấy, dần dần cô trấn tĩnh lại, nỗi sợ hãi kia nhanh chóng tan biến.
“ Cô có sao không?” Kaidus vừa bước lại gần Adalina vừa hỏi.
Cô nhìn đến khuôn mặt dễ thương, bé tí ti trước mặt mình. Đoạn, cô từ từ nói.
“ Con à, mẹ đã lo rằng con sẽ không bao giờ biết nói. Vậy mà, con đột nhiên lại có thể hỏi vì sao mẹ khóc. Mẹ chỉ thấy mình ngớ ngẩn quá lại đi lo bò trắng răng.” Cô hoàn toàn bỏ lơ cái việc một thằng bé xíu xiu, vừa tròn một tuổi lại có thể nói rành rọt và rõ ràng với cô như thế, và trả lời nó hết sức bình thường.
“ Xin lỗi”. Đó là câu trả lời cô nhận được. Vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng rằng đây là sự thật và không phải thần trí cô đang chơi khăm mình, cố gắng làm rõ hơn mọi chuyện cô hỏi: “ Con bắt đầu hiểu được lời mẹ nói được bao lâu rồi?”
“ Từ khi con biết bò.”
Kể từ đấy?! Nhưng khi đấy nó còn chưa được 6 tháng!’- Adina không tài nào tin được.Do lẻ loi một mình, cô vẫn luôn nói chuyện với Kaidus kể từ khi nó lọt lòng, nhưng nó có thể hiểu được lời cô nói từ lúc đấy thì quả là một chuyện quá sức tưởng tượng. Nỗi sợ hãi của cô dần lớn trở lại bởi do không một đứa trẻ con người nào lại có khả năng như vậy.
“ Tai sao khóc?”
Ngẩn người suy nghĩ, cô dứt ra khỏi suy nghĩ khi nghe câu hỏi cảu Kaidus.
—————————
Như thể một cái đê tức nước, cô để mọi lí do tuôn trào ra.
Tất cả do mình. Do mình, nên những người dân làng đối xử tệ bạc với cả nhà. Vì mình, cô ấy phải chịu khổ sở. Vì mình, cô ấy tự trách bản thân và tự giày vò bao lâu nay.’ Nó nhận ra.
“ Để xem, như thế này chắc được rồi.” Nó nhắm mắt lại, tập trung.
Màu xám trên mái tóc nó từ từ tách ra thành hai màu riêng biệt: một màu đen tuyền, còn lại là một màu trắng toát như thể đang sắp sửa phát sáng. Rồi đột nhiên phần màu trắng biến mất và để lại một mái tóc toàn màu đen như tóc của Adalina.
Kinh ngạc, Adalina vẫn quỳ đó, lặng lẽ nhìn toàn bộ sự việc diễn ra.
Mở mắt ra, Kaidus nhìn thấy người mẹ thất thần, lặng đi không thốt nên lời.
Cả một lúc, hai mẹ con nhìn nhau, không biết nói gì.
“ Con có phải là-”, nuốt lại lời mình định thốt, Adalina căng người lại do cái câu hỏi cô vô thức gần như thốt ra.
“?” Nó nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ về những lời của cô.
“ Mẹ xin lỗi, ý của mẹ là, làm sao con đổi màu tóc được vậy?” Adalina hỏi, giọng cô ngờ ngợ.
“ Con không để ý, nên có lẽ một ít mana của con đã bị thoát ra. Con chỉ thu chúng trở lại.” Adalina nghe nó trả lời.
“ MANA?!”- Adalina bất ngờ thốt lên. Việc Kaidus có thể nói và trò chuyện với cô ở tuổi của nó là một việc chưa từng thấy. Nhưng biết được rằng nó có mana, biết được rằng đó là gì, và còn có thể kiểm soát mana là một việc nằm ngoài khuôn khổ cái thế giới này. Cô nhanh chóng nghĩ về ý nghĩ lúc trước nhưng dằn mình không nghĩ thêm.
Trước đây, mana không phải là quá hiếm, nhưng dần dà, những người có thể điều khiển mana từ từ giảm đi. Hiện giờ, đa số những người có mana đều là giới Quý tộc- chủ yếu là những quý tộc có những vị tổ tiên với lượng mana dồi dào. Như cô nhớ, cả hai bên cha mẹ cô hay nội ngoại đều không có mana. Còn bên gia đình Troyle, những thế hệ Troyle kể cho cô vẫn chưa đủ xa để biết được có mana trong gia tộc anh hay không.
Mặc dù không quá lạ là có những gia đình không có mana trong dòng dõi đột nhiên sinh được một đứa trẻ có khả năng, thông thường phải mất hàng năm trời trước khi những dấu hiệu ấy có thể nhận biết được, và để vun dưỡng nó phải mất thêm hàng năm nữa. Còn chưa kể là những trường hợp như vậy là một trên một triệu. Vậy mà đây, trước cô là một đứa trẻ, như những gì nó nói, biết được mana là gì và có thể kiểm soát chúng từ khi sinh ra.
“ Tại sao màu tóc bạc lại khiến làng cô lập cả nhà.” Kaidus dò hỏi Adalian khi cô vẫn còn bi sốc.
“ Hả?”
“ Cô nói vì màu tóc này mà cả nhà phải sống trong cảnh này, tại sao lại thế.” Nó nhanh chóng đáp lời.
—————————
Một tôn giáo đã lụi tàn từ lâu, một con quỷ đã chết từ thuở xưa, một truyền thuyết đã mờ đi vì thời gian.

Hàng ngàn năm trước, thế gian phồn thịnh vì mana.
Một ngày kia, một con quỷ đầy quyền năng đã dấy một đạo quân chiếm lấy một trong số bảy lục địa, giết hại vị Hoàng Đế đáng kính và thần dân của ngài. Những lục địa còn lại đã gửi quân tiếp viện để ngăn chặn con quỷ tàn ác. Vì lẽ nếu nó không bị ngăn chặn, nó sẽ nuốt chửng toàn thế giới. Trận chiến ác liệt diễn ra suốt bảy ngày bảy đêm, và vào bình minh ngày thứ tám, những vị Anh Hùng xuất hiện. Những vị này, sau khi đã kiệt lực đánh lại con quỷ, hi sinh bản thân để tiêu diệt và phong ấn con quỷ.
Một thời gian sau, Giáo hội ban một điều lệnh: bất cứ ai sinh ra với mái tóc đều phải bị tiêu diệt, vì chúng là những con quỷ sinh ra phá hoại thế gian.
Sau khi lệnh được ban ra, một cuộc truy quét diễn ra trên toàn 7 lục địa.
Năm tháng qua đi, những trân chiến trở thành huyền thoại. Huyền thoại trở thành chuyện huyễn hoặc, và những gì diễn ra chỉ còn là cái bóng lu mờ trên lịch sử.
Mặc dù cái Giáo hội đã ra cái lệnh kia đã lụi bại từ lâu và những tôn phái mới mọc lên thay thế. Cái suy nghĩ ‘ tóc trắng là bất bình thường, và là dấu hiệu của quỷ’ đã in đậm vào công chúng và vẫn tồn tại đến tận nay.
Chỉ vì mái tóc trắng, dân làng đã mê tín tin vào suy nghĩ kia và hành xử như thế.
—————————
Phần lớn lí do chỉ là sự mê tín cổ hủ, giả tạo của Giáo hội cũ. Tuy vậy, sau khi hỏi chuyện Adalina, Kaidus cũng tìm được một ít thông tin từ cô. Trong khi Adalina hào hứng kể lại những câu chuyện tựa như cổ tích về anh hùng và quỷ dữ kia, Kaidus nhận ra sự thật từ chúng quá rõ.Sau cùng thì nó đã trực tiếp trải qua chúng.
Có vẻ như Giáo hội đã đoán trước rằng những phong ấn của chúng không hoàn hảo và sẽ không thể nào hủy diệt nó hoàn toàn. Vì thế, chúng đã vạch ra một kế hoạch phòng khi nó tái sinh lại vào thế giới.
‘ Vậy ra là thế.’ Kaidus nghĩ thầm, nhớ lại về 26 lần nó bị ném lại vào cõi hư vô kia. Tất cả đều vì cái lí do kia, và do sự thiếu kiểm soát lượng mana nơi nó lúc mới sinh.
Và xem chừng thế giới đã qua một thời gian rất dài nếu Giáo hội Halni đã tiêu vong lâu đến vậy.
Nếu mọi chuyện đã diễn ra từ lâu như thế rồi, thì giờ đây mình còn mục tiêu gì nữa?’ nó thầm nghĩ.
Không muốn làm Adalina nghi ngờ thêm hơn nữa, nó cũng không muốn tiết lộ cho cô quá khứ, Kaidus hỏi một cách ngây thơ: “ Có mana có phải điều xấu không?”
“ Không, không hề. Thật ra thì những người sinh ra có mana là vô cùng hiếm, và đều được mọi người săn đón.”
“ Vậy từ giờ trở đi hẳn sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
“ Mẹ không biết, Kaidus à... Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời... Dân làng có lẽ sẽ không bao giờ bỏ qua việc con sinh ra với màu tóc trắng, kể cả nếu biết rằng con có trong mình mana.”
Nó ráng cúi người xuống với cái thân hình bé tẹo rồi nói: “ Con xin lỗi vì đã mang rắc rối đến. Tất cả là vì con, tại con mà những việc xấu đã xảy-” ‘đến với cô.’
Nhưng trước khi nó có thể kịp nói hết câu, nó đã được ôm chặt.
Đây là...’ hơi ấm tràn ngập nó.
“ Tất cả rồi sẽ ổn thôi.” Adalina thì thầm.
Mặc kệ những gi đã diễn ra trước mắt cô, Adalina ôm chặt lấy Kaidus. Bất kể nó có phải quỷ hay không, hoàn toàn không quan trọng nữa. Nỗi buồn trong đôi mắt tí ti của nó khi nó định xin lỗi đã hoàn toàn làm cô mềm lòng. Đó là một nỗi buồn hoàn toàn không hợp với tuổi của một đứa bé như nó.
“ Con chỉ hơi khác mọi người một tẹo thôi, con không có gì để phải xin lỗi cả. Tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
—————————
Những ngày tiếp theo trôi qua như bao ngày khác. Duy chỉ có điều số lượng những ánh mắt xăm xoi là có ve thay đổi. Chứng kiến một đứa bé với mái tóc từng có ánh bạc nay là một màu đen tuyền khiến dân làng ngạc nhiên, thắc mắc.
Con bé nhuộm tóc cho nó chăng? Nếu thế, thì nó lấy tiền đâu mua thuốc nhuộm? Rồi thì cái trò hề này kéo dài được bao lâu?’ Dân làng xì xầm.
Những loại thuốc nhuộm rẻ tiền không khó để kiếm, nhưng chúng thường rất dễ rửa trôi hoặc có chất lượng rất tệ. Nhà Paltos căn bản là nghèo rớt mồng tơi, không ai tin rằng nhà ấy có đủ tiền để mua bất cứ loại thuốc nhuộm tốt nào không bị rửa trôi mất.
Tưởng tượng viễn cảnh một con quỷ ráng hòa nhập, sống chung bình thường trong làng khiến nhiều người khó chịu. Và rất nhanh chóng, những lời xì xầm trở thành sự khó chịu ra mặt.
Kể cả những người từng đồng cảm với Adalina cũng dần suy rằng toàn bộ mọi chuyện là do cô muốn gạt mọi người để dần quên đi rằng cô đã hạ sinh một con quỷ.
—————————
Đến ngày nghỉ , Troyle quay về nhà, nhận thấy rằng giờ đây dân làng đang bức bối, bực tức chuyện gì.
“ Cút khỏi làng đi, bọn dối trá.”
“ Lũ thờ quỷ!”
“ Đừng hòng đổi trắng thay đen, chỉ vì giờ tóc nó đổi đen rồi cũng không có nghĩa là bọn tao sẽ quên bản chất nó là cái gì đâu!”
Anh thấy khó hiểu trước những lời lẽ đầy bực tức, lo lắng của dân làng ném về anh. Nhanh chóng, anh trở về nhà của mình.
Khi thấy được con trai mình với mái đầu đen nháy ngồi cạnh Adalina, anh hiểu ra mọi việc.
Dân làng cho rằng mái tóc màu đen của Kaidus chỉ là do thuốc nhuộm do gia đình anh sử dụng để có thể sống bình thường như trước. Và hơn nữa, hành động che dấu đi cái bất thường nơi đứa trẻ quá ư lộ liễu, nhiều người đã cảm thấy khó chịu. Họ cho rằng anh và Adalina coi dân làng như một lũ ngốc, đần độn. Do lẽ đó những lời dè bỉu kia cũng hướng đến anh.
“ Chuyện gì xảy ra thế?” Troyle khó chịu hỏi.
Kaidus chỉ nhìn anh, trong khi Adalina cố gắng lựa lời để giảm nhiệt tình huống căng thẳng.
“ Adalina, em đã làm gì thế? Tóc nó bị sao thế? Trời ạ, cả cái làng này bị cái quỷ gì vậy?” Troyle nhìn Adalina, dò hỏi cô. Anh có có thể thấy cô đang cố gắng tìm lí do để trả lời.
“ Xin thứ lỗi cho con. Đó là do con đã quá ích kỉ mà sự việc xảy ra như vậy. Xin đừng trách mẹ Adalina.”
“?” Người trả lời câu hỏi của anh không phải vợ anh, àm là một người khác hẳn. Đó là một giọng nói anh chưa từng nghe đến. Một giọng nói vang vọng cả căn phòng, như thể phát ra từ chính căn phòng vậy. Nhỏ nhẹ nhưng đầy sức mạnh, khiêm tốn nhưng cũng rất uy nghi. Nhìn quanh căn phòng, anh kiếm xem liệu có phải một người dân làng, hay một kẻ lạ nào đó vừa lên tiếng, nhưng Troyle không hề phát hiện bất cứ ai. Sau cùng, mắt anh dừng lại ở cái đứa trẻ tí xíu đang ngồi bên cạnh Adalina, nhìn đến anh.
Mẹ’ cái giọng kia đã nói.
Dứt mắt khỏi đứa trẻ để nhìn Adalina, anh thấy cô chỉ gật đầu như để trả lời câu hỏi chưa thành tiếng của anh.
“ C-Cái quái quỷ gì thế này?” Troyle thốt lên. Lần này, anh đờ ra hẳn.
—————————
Đứa trẻ này bẩm sinh có mana.’ Ngạc nhiên, sợ hãi, nhẹ nhõm, vui mừng, và hàng những cảm xúc khác lẫn lộn trong Troyle.
Sau khi nghe những việc đã xảy ra những ngày qua, việc thằng bé tiết lộ rằng mình có thể nghe hiểu và nói chuyện, việc trong cơ thể thằng bé có chứa đựng một trong những thứ hiếm nhất thế gian ‘ mana’, thứ có thể tạo nên phép màu, và nó thậm chí còn có thể điều khiển được chúng. Tất cả đều quá khó tin.
Nếu là bất cứ ai khác nói với anh những điều ấy, anh chắc sẽ không tin lấy một. Nhưng lúc này đây, chính bản thân thằng bé đang giải thích cho anh, không có gì để anh có thể phủ nhận được.
Con trai anh chưa bao giờ phát ra lấy một tiếng động. Đứa trẻ mà anh đã chấp nhận là câm và có lẽ bị thiểu năng, giờ đây nó đang giải thích những việc đã xảy ra những ngày qua hết sức rành mạch, rõ ràng.
Vậy... mái tóc trắng là do mana nó bị thất thoát, và sau khi nó hấp thụ lại, tóc nó trở về màu bình thường. Nhưng kể cả thế thì vì lẽ nào mà nó có thể nói chuyện như thế được khi vừa lên một... lẽ nào lại do mana? Cũng chả ai biết mana là cái gì, hay từ đâu mà ra, chỉ hay rằng một số người bẩm sinh đã có. Có khi nào mana cũng có năng lực thúc đẩy nhận thức của trẻ sơ sinh. Chưa bao giờ mình nghe chuyện gì như thế, nhưng vậy cũng không có nghĩa là không có. Ngay bây giờ trước mặt mình là ví dụ đấy thôi.
Chìm sâu trong suy nghĩ, Troyle tự đặt hàng loạt câu hỏi về cái sự kì lạ vừa được giải thích cho anh. Người duy nhất mà anh biết đến có thể sử dụng mana là người đội trưởng cũ của anh. Thế nhưng, đội trưởng cũng không bao giờ nói nhiều về vấn đề ấy. Hơn nữa, lượng mana của đội trưởng cũng khá ít, nên ông chỉ sử dụng đến chúng lúc có chiến trận.
Có khi nào nó là con thằng nào khác không? Không thì mana nó từ đâu ra? Có khi nào nó là trường hợp 1 triệu người có 1? Rồi sau này nó sẽ ra sao? Hay chả lẽ nó là quỷ thật?!’ Càngs uy nghĩ, Troyle càng nhanh chóng nghĩ xấu đi về việc này. ‘ Không! Mình đã quyết vấn đề này rồi mà.’ Bỏ những nghi ngờ của mình sang bên, anh bắt đầu suy nghĩ về những gì mình sẽ làm.
—————————
Sau khi Kaidus đã ngủ, Troyle và Adalina thì thầm nói chuyện trên giường.
Anh hỏi chuyện mọi việc trong nhà, về những việc đã xảy ra khi anh gác ở rìa làng. Họ nói về chuyện tương lai, và những gì sẽ chờ đợi con trai họ. Và về những việc lặt vặt khác mà anh chả bao giờ buồn hỏi, hoặc do anh quá tự ái hay sợ hãi để hỏi. Và trên hết họ nói về tình trạng hiện tại của Kaidus.
Ráng tự thuyết phục lẫn nhau, sau cùng họ đồng ý rằng do mana mà Kaidus sinh ra đã có đã khiến nó có thể nói chuyện được sớm như thế.
Nói chuyện xong, Troyle dậy khỏi giường và đi đến cái bàn của mình.
Trước tiên, anh sẽ viết một lá thư đến người đội trưởng cũ của mình. Mặc dù Troyle có lẽ không cón làm được lính đánh thuê nữa, sau bao năm là một phần của băng, anh biết chính xác vị trí mà đội trưởng đóng quân.
Kế đấy, ngay khi đoàn thương gia kế tiếp đến làng, cả gia đình sẽ bỏ đi khỏi đây. Cái vai thương thế của anh sẽ không bao giờ còn được như những ngày anh làm lính, mặc dù anh vẫn có thể đánh nhau, và thế nên anh sẽ xin giúp bảo vệ đoàn để đổi lấy chi phí đi lại của cả nhà.

Rút ra một tờ giấy Harkus đỏ lờn lợt cùng chút mực Dreevil tốt ngăn bàn, Troyle bắt đầu viết.

Popular posts from this blog

CHAP 1

BACKSTAGE VIEW TRONG EXCEL

ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] CHAP 7