I Want to Eat Your Pancreas- Chương 3
Chương 3
Tối hôm qua, sau khi
tôi đã đi ngủ, ở tỉnh bên xảy ra một vụ án mạng. Hung thủ xem chừng vô cớ giết
người, dĩ nhiên, tin này lên sóng truyền hình vào buổi sáng.
Vì lẽ đó, tôi đoán chừng vụ án cũng sẽ thành một đề tài nóng
ở trên trường, dẫu rằng kì kiểm tra đã bắt đầu từ hôm nay. Nhưng riêng lớp tôi
thì, không ai bàn luận cả về kì kiểm tra hay vụ án kia. Khó chịu thay, tôi nhận
ra rằng lớp đang xì xầm một vấn đề khác.
Vấn đề là, đám kia đang ráng hiểu vì sao mà một người luôn
vui vẻ, năng động, được yêu mến như nhỏ, và tôi- cái thằng ủ dột và nhạt nhòa
nhất trong lớp, lại đi cùng nhau trong ngày nghỉ cuối tuần. Tôi nghĩ thầm nếu
có câu trả lời cho việc đấy, tôi cũng rất muốn biết tại sao. Nhưng như bình thường,
tôi cố gắng nói chuyện ở mức tối thiểu có thể với mọi người nên tôi không có cơ
hội để đưa ra thắc mắc.
Đã có chuyện xảy ra giữa hai đứa khi gặp nhau trong ủy ban
thư viện, đó là cái kết luận mà đám kia chấp nhận sau một hồi tranh luận. Tôi
thầm hi vọng rằng mình sẽ được bỏ ra ngoài khỏi cái đoạn kết hoành tráng của
câu chuyện, nhưng không, những đứa con gái nhiều chuyện thừa hơi kia quay qua hỏi
thẳng nhỏ. Và để đáp trả những câu hỏi thừa hơi kia, nhỏ làm một chuyện không cần
thiết là nói ra những điều rất ư không cần thiết.
“ Hai đứa mình hợp với nhau.”
Tôi nhận ra rằng hôm nay cả lớp tập trung tâm trí vào tôi,
nên để đề phòng, tôi có để ý kĩ hơn đến những gì bọn trong lớp bàn tán, vậy nên
tôi đã nghe được cái câu trả lời hết sức không cần thiết kia của nhỏ. Tôi cảm
giác được lũ cùng lớp chuyển hướng nhìn đến tôi sau câu nói của nhỏ. Dĩ nhiên,
tôi giả lờ như không để ý đến.
Cứ mỗi khi xong một môn, những đứa cùng lớp lại im lặng liếc
tôi, không nói thành lời những nghi ngờ, bất ngờ của mình. Nhưng như mọi lần,
tôi lờ đi.
Sau tiết thứ ba, sau cùng tôi cũng không còn có thể tảng lờ
được, nhưng nó cũng chỉ xảy ra một lần và kết thúc chóng vánh.
Một trong những đứa con gái đã hỏi nhỏ lúc nãy mà không hề
có chút tế nhị hay do dự tiến lại về phía tôi và bắt đầu nói.
“ Nè nè, cậu-bạn-nhạt-nhòa-cùng-lớp, cậu có thật là thân với
Sakura không thế?”
Tôi nghĩ rằng nhỏ hẳn là một người tốt vì đã hỏi câu này. Do
rằng, những đứa cùng lớp tôi đều đang chăm chú quan sát chúng tôi từ xa. Cả lúc
nãy và bây giờ, hẳn đám kia đã lợi dụng cái tính vô tư của đứa này, và dùng con
bé làm bia đỡ đạn đi hỏi giùm.
Tôi thấy cảm thông cho đứa con gái cùng lớp mà tôi không thể
nhớ ra tên gì, và trả lời.
“ Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là hôm qua có tình cờ gặp
nhau thôi.”
“ Hừm...”
Nghe được câu trả lời của tôi, con bé thật thà và tốt bụng
kia nói: “ hiểu r~ồi”. Đoạn, quay trở về với bầy bạn cùng lớp.
Tôi không chút do dự nói dối trong tình huống này. Do tôi phải
tự bảo vệ sự bình yên của mình, cũng như cái bí mật của nhỏ. Không thể khác được.
Kể cả nhỏ, vốn chả nói được gì ngoài những lời dư thừa kia, lí do mà nhỏ gặp
tôi cũng gắn liền với căn bệnh nan y của nhỏ. Vốn lẽ, đó là bí mật lớn nhất của
nhỏ, có lẽ nhỏ sẽ chấp nhận cùng tôi thêu dệt nên một câu chuyện để che giấu lí
do.
Và như thế, cái trở ngại đầu tiên đã qua. Cuối tiết bốn, những
bài kiểm tra cuối cùng cũng hết. Tôi đồ rằng lần này mình cũng sẽ được điểm cao
hơn trung bình của lớp một chút như mọi lần. Không nói chuyện với ai, tôi bắt đầu
thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về. Mặc dù về đến nhà tôi cũng không có gì để làm, tôi
muốn nhanh chóng về nhà. Nghĩ bụng thế, khi tôi sắp sửa bước ra khỏi lớp, một
tiếng nói dõng dạc khiến tôi dừng bước.
“ Khoan, chờ chút nào. Cậu-bạn-dễ-mến-cùng-lớp!”
Tôi quay lại và nhìn thấy nhỏ đang toe toét cười, và thấy cả
những đứa bạn cùng lớp tôi đang nhìn nghi ngờ. Thành thật là tôi muốn lờ đi hết,
nhưng còn không còn cách nào khác, tôi đành lờ đi những đứa kia rồi đứng chờ nhỏ
đang bước tới.
“ Chúng ta cần đi đến thư viện một chút, có vẻ là có việc phải
làm.”
Vì một lí do nào đấy, những lời của nhỏ có vẻ làm tan biến
đi bầu không khí căng thẳng trong lớp.
“ Tôi có nghe gì về việc này đâu.”
“ Lúc nãy gặp cô, cô có nói với mình. Thế cậu có việc gì phải
làm không?”
“ Không hẳn.”
“ Vậy thì đi thôi. Cậu cũng đâu có học đâu, phải không nào?”
Tôi nghĩ nhỏ thật là vô duyên, nhưng nhỏ nói đúng, nên tôi
quyết định theo nhỏ đến thư viện.
Tôi không có hứng kể lại toàn bộ chuyện xảy ra trong thư viện,
nên nói gọn là thế này. Nhỏ nói dối. Một lời nói dối có sự đông lõa của cô phụ
trách thư viện, mặc dù rằng chả cần thiết. Không có việc gì cần phải làm cả,
tôi thật lòng hỏi cô có việc gì, chỉ để bị cô và nhỏ cười vào mặt cái thằng tôi
bị kéo đến thư viện. Mặc kệ việc tôi ngay lập tức định ra về, cô phụ trách xin
lỗi, đoạn mang trà và bánh ra mời chúng tôi. Chỉ vì sợ phí đồ ăn, tôi tha lỗi
cho họ.
Sau buổi tiệc trà nhỏ, hai đứa tôi bị đuổi khỏi thư viện vì
hôm nay đóng cửa sớm. Đến lúc này rồi, tôi mới hỏi nhỏ lần đầu tiên, vì lí gì
nhỏ lại nói một lời xạo sự vô nghĩa như thế. Tôi đã chắc mẩm rằng nhỏ phải có
lí do chính đáng.
“ Chả có lí do gì cả. Mình chỉ chọc cậu chơi vui thôi... thế
thôi.”
“ Con bé này...!” Tôi thiếu điều chỉ muốn nói ra thế trong
khi đi về phía tủ giày. Nhưng nếu thế có lẽ chỉ càng khiến cho con nhỏ cà chớn
kia càng thêm khoái chí. Rồi nhỏ dừng bước, chân giơ lên. Đoạn nhỏ đạp nhẹ lên
chân tôi. Lông mày nhỏ nhướn lên, nhỏ đang làm một bộ mặt tỏ vẻ hết sức khó chịu.
“ Tuyệt vời thay cái ngày bà bị quả báo như thằng bé chăn cừu
nói láo.”
“ Cậu biết không, trời cũng xem xét đến chuyện tụy mình đang
giở chứng chứ, nên cậu không cần lo đâu.”
“ Mặc dù làm gì có cái lệ nào cho phép bà xạo sự vô nghĩa chỉ
vì tụy mình giở chứng chứ hả.”
“ Hể, thế à. Mình không biết đấy. Mà này, cậu-bạn-dễ-mến-cùng
lớp ăn trưa chưa?”
“ Làm quái nào mà tôi ăn được chứ. Tự nhiên không đâu bị bà
kéo đi còn gì.”
Tôi cố hết sức tỏ ra nỗi khó chịu của mình qua giọng nói. Và
rồi, hai đứa đến được chỗ tủ giày.
“ Thế giờ cậu định làm gì?”
“ Tôi sẽ qua siêu thị mua cái gì để ăn rồi về nhà.”
“ Nếu giờ cậu không có gì để ăn ngay cả, thì hay là cùng đi
ăn nhé. Hôm nay, cả bố lẫn mẹ mình đều không có nhà, nên có cho mình tiền để ăn
này.”
“..............”
Trong khi đang thay giày, tôi suy nghĩ về lời rủ rê của nhỏ.
Nói thật thì, tôi không biết trả lời
sao. Tôi không nghĩ ra được lí do nào tốt để từ chối nhỏ cả. Những cảm xúc thật
của tôi, rằng “ tôi cũng thấy vui chút chút”- chặn đường từ chối của tôi.
“ Thế nào? Cậu biết không, mình cũng có nơi mình muốn đến
trước khi chết đấy.”
“... Nhưng nếu mà mấy đứa cùng lớp lại thấy thì phiền lắm.”
“ A. Nói lại mới nhớ!”
Tôi nghĩ rằng việc nhỏ đột nhiên to tiếng lên như thế hẳn là
dấu hiện nhỏ bị chập mạch trong đầu. Khi tôi quay lại nhìn, hai hàng lông mày của
nhỏ đang chập lại, biểu lộ vẻ cáu kỉnh của nhỏ.
“ Này, cậu-bạn-dễ-mến-cùng-lớp, nãy cậu có nói cậu với mình
chả có gì đặc biệt, phải không? Mặc dù cuối tuần rồi đi chơi chung vui vậy mà.”
“ Ừ, mình có nói vậy.”
“ Mình đã nhắn tin hôm qua rồi còn gì. Từ giờ tới khi mình
chết, chúng ta nên chơi thân hơn với nhau chứ.”
“ Tôi không biết nói sao nữa, nhưng đừng để tâm đến những gì
mà tôi nói, được chứ. Tôi không muốn bị chất vấn bởi cả lớp thôi, thà là chỉ bị
dòm ngó không vậy thôi thì tôi chấp nhận.”
“Kể cả nếu cả lớp biết được cũng đâu sao. Cái quan trọng là
ta là người như thế nào chứ, cái bản chất mới là nhất, hôm qua chính cậu còn
nói thế nữa chứ.”
“ Chính xác là vì phần bản chất là quan trọng nhất mà kể cả
nếu cả lớp có hiểu lầm cũng không sao.”
“ Nói lòng vòng một hồi chả được gì nhỉ?”
“ Với cả, giống như bà thôi, tôi chỉ nói một câu nói dối vô
nghĩa, chỉ để ngăn việc bà bị bệnh lộ ra. Đáng ra bà phải khen tôi thay vì nổi
đóa chứ.”
“ Hừừừmmmm.”
Mặt nhỏ hiện lên vẻ của đứa nhỏ phải suy nghĩ về cái gì quá
khó khăn.
“ Chúng ta quả là đối lập nhau nhỉ.”
“ Có vẻ vậy.”
“ Không chỉ về mặt ăn uống, với đề tài này thì có vẻ là sự
khác nhau giữa hai đứa càng rõ hơn nhỉ?”
“Ừ có vẻ giống như nước với lửa vậy.”
Vì lẽ nào đó, trước khi tôi nhận ra, tâm trạng nhỏ đã trở lại
trạng thái bình thường và giờ đây nhỏ lại đang rống lên cười. Sự hoạt bát và xuềnh
xoàng nơi nhỏ hẳn là lí do nhỏ có nhiều bạn như thế.
“ Vậy, bữa trưa sao đây?”
“.... Tôi thì không sao, nhưng có ổn không thế? Bà không đi
chơi cùng những người bạn khác à?”
“ Mình không đời nào lên kế
hoạch trùng nhau đâu nhé. Ngày mai mình sẽ có hẹn với người khác rồi.
Nhưng mà chỉ có cậu là người biết về tuyến tụy của mình thôi, nên mình cảm thấy
thoải mái hơn khi đi với cậu.”
“ Vậy tôi chỉ là kiểu vật để bà xả hơi thôi hả?”
“ Ừ kiểu vậy ấy.”
“ Vậy thì coi như để giúp người làm phúc, có lẽ đi ăn trưa
cũng được.”
“ Thật không, yay.”
Nếu như chỉ như để nhỏ thư giãn hơn, thì đành vậy. Kể cả nếu
bị bọn cùng lớp phát hiện và khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, thì do để giúp
người khác, nên đành thế thôi. Kể cả nhỏ cũng
cần một nơi để trút tâm sự. Vì thế nên chuyện phải thế thôi.
Ừ, tôi đúng là một con thuyền tranh.
“ Vậy ta đi đâu?”
Tôi hỏi, và nhỏ, nhìn
lên trời với đôi mắt nheo lại, trả lời tôi trong khi trông như đang nhảy múa.
“ Thiên đường!”
Có một nơi gọi là thiên đường tồn tại trên cái thế giới sẽ lấy
đi tính mạng của một cô học sinh trung học này, tôi cảm thấy thật kì khôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc khi đi theo nhỏ khi bước chân
vào cửa hàng. Nhưng kể cả thế, tôi hiểu rằng có trách nhỏ quả thật vô lí. Đứa
có lỗi là tôi. Vì tôi luôn né tránh giao tiếp với người khác, và vì tôi chưa
bao giờ được mời ra ngoài, tôi không nhận ra rằng có điều gì không ổn. Tôi
không ngờ rằng có thể có việc tôi lại nhận ra quá muộn rằng kế hoạch của đối
phương lại khác biệt hẳn khỏi dự đoán của tôi. Có lẽ điều này là vì kĩ năng nhận
định nguy hiểm của tôi đang sa sút.
“ Sao thế? Trông cậu chán vậy?”
Vẻ mặt của nhỏ cho tôi biết rằng nhỏ đã nhận ra sự không thoải
mái của tôi, và điều đó làm nhỏ thích thú hẳn.
Câu trả lời cho câu hỏi của nhỏ khá rõ ràng. Nhưng do không
có gì tôi có thể dùng để trả lời nhỏ, tôi im lặng không nói gì. Tôi chẳng còn
thể làm gì ngoài tự nhủ bản thân với sai lầm này và lần sau cố gắng rút kinh
nghiệm.
Nói cách khác, đúng thế, tôi không phải dạng con trai sẽ mừng
hết lớn nếu bị đặt vào một nơi nhìn sang trọng và thoải mái như vậy với chỉ một
đứa con gái.
“ Cậu biết không, ở đây bán shortcake ngon cực luôn.”
Từ trước cả khi bước vào đây, tôi đã nhận thấy việc chọn chỗ
này của nhỏ có hơi kì lạ, nhưng tôi không để tâm đến lắm. Do tôi chưa bao giờ đến
nơi nào như thế này trước đây, nên hẳn là tôi đã không suy xét cẩn thận hơn.
Nhưng hẳn nhiên mà nói thì, ai mà ngờ được lại có tồn tại một nhà hàng chỉ chú
trọng đến một giớ tính khách hàng như thế này chứ. Khi tôi ngó thấy một cái
biên lai do người phục vụ để lại, tôi thấy được một hộp đánh dấu với chữ “ nam”
đã được đánh. Do rằng những khách hàng nam là động vật quý hiếm ở đây, hay giá
cả thay đổi dựa trên giới tính, tôi không biết được, nhưng tôi có thể hiểu được
vì sao.
Nếu như tôi phải đoán, thì cái nhà hàng này hẳn là một hàng
buffet món tráng miệng. Tên nó là “ Dessert Paradise”( Thiên đường tráng miệng).
Ngay bây giờ, tôi thấy một nhà hàng món ăn nhanh còn giống thiên đường hơn chỗ
này.
Rất miễn cưỡng, tôi nói với đứa con gái đang cười nham nhở.
“ Này.”
“ Gì?”
“ Bớt nhăn như khỉ đi. Mà này, bà định vỗ béo mình à, hay
tôi thành lợn thế?” Hôm nay là liên tục hai ngày ăn buffet rồi đấy.”
“ Đâu. Mình chỉ ăn do
mình muốn ăn thôi.”
“ Cho là thế đi. Vậy hôm nay bà định ăn đồ ngọt đến chết à?”
“ Chuẩn rồi đấy. Cậu ăn được đồ tráng miệng mà phải không?”
“ Tôi không thích ăn kem tươi.”
“ Có người như cậu trên đời thật à. Vậy thì ăn bánh kem sô
cô la đi. Ngon lắm đấy, mà với cả đây đâu chỉ bán đồ tráng miệng không đâu, có
cả những thứ như cà ri hay mì ống nữa, có cả bánh bi-da nữa.”
“ Nghe tuyệt đấy, mà bà làm ơn đừng phát âm pizza như thế được
không. Nghe cứ như môn thể thao ấy.”
“ Ủa, cậu muốn đi đánh pizza à?”
Tôi thiếu điều muốn vẩy nước hay cái gì cũng được vào mặt
cái con nhỏ đang cười hết sức tự mãn trước câu đùa của chính mình. Tuy vậy tôi
không muốn làm phiền người khác, hay bày thêm việc cho người phục vụ, nên tôi tự
ngừng lại. Nhưng nói ra thì, kể cả nếu có đang ở ngoài đường chắc tôi cũng chẳng
làm thế.
Nếu mà tôi thấy khó chịu như nhỏ kì vọng thì lại càng khó chịu
hơn, vì thế nên sau khi đã suy nghĩ kĩ, tôi làm ra vẻ như đã cương quyết lại, rồi
cùng nhỏ đi lấy đồ ăn. Mặc dù giờ là buổi trưa ngày thường, cái hàng này đầy ắp
những đứa con gái từ các trường trung học cũng đang bắt đầu kì kiểm tra như bọn
tôi. Sau khi lấy cho bản thân một lượng phù hợp giữa những món có carbonhydrate
(
cơm, bánh mì, cháo...), một ít sa lát, một miếng bò bằm Hamburg ( Hamburg
steak) và một ít gà chiên, tôi quay lại bàn chỉ để thấy nhỏ đã vui vẻ ngồi
xuống rồi. Trên đĩa của nhỏ là một đống lớn đồ ngọt. Do tôi vốn dĩ không thích
lắm vị ngọt của bánh kẹo phương tây, nhìn đống đó làm tôi cảm thấy nôn nao
trong người.
“ Mà này, vụ giết người ghê quá nhỉ?”
Chúng tôi bắt đầu ăn được mấy chục giây, thì nhỏ bắt đầu nói
về đề tài này.
Tôi mừng thầm.
“ Cám ơn trời, cả ngày nay chả thấy ai nói về việc đó, tôi bắt
đầu nghĩ rằng chỉ là do mình mơ thấy thế.”
“ Có lẽ do không có ai quan tâm tới chăng? Sau cùng thì, vụ
án xảy ra ở vùng quê mà, dân sống ở đó ít lắm.”
“ Nói thế có vô tâm quá không, nhất là khi người như bà nói?”
Tôi cảm thấy bất ngờ. Tôi cũng không phải là biết rõ con người
nhỏ, nhưng đứa con gái mà tôi vẫn mường tượng sẽ không bao giờ nói như thế.
“ Nhưng mà mình có quan tâm mà. Mình xem thời sự đàng hoàng
mà, thậm chí mình còn nghĩ: ‘ ồ, không ngờ rằng người này còn chết trước cả
mình.’ Vậy ấy!”
“ Tôi chỉ hỏi phòng cái trường hợp 1 phần triệu thôi nhé,
nhưng mà bà gặp nạn nhân đó chưa vậy?”
“ Cậu nghĩ mình gặp chưa?”
“ Bà đang nghĩ là tôi nghĩ bà gặp rồi đúng không? Coi như
tôi chưa hỏi gì đi. Vậy lúc nãy bà đang nói gì ấy nhỉ?”
“ Hừm, mình có quan tâm đến mấy việc ấy, chỉ là thế này này,
có lẽ những người sống bình thường thì không có quan tâm đến mấy việc như sống
với chết cho lắm.”
Có lẽ đó là một cách nhìn nhận đúng. Sống một cuộc đời bình
thường, sống hay chết, những người sống mà quan tâm tới vấn đề đấy có lẽ rất hiếm.
Sự thật là như thế. Những người sống mà vẫn suy nghĩ về sự sống và cái chết
hàng ngày chắc chỉ có những nhà triết gia, những thầy tu, hay giới nghệ sĩ mà
thôi. Ngoài ra, có lẽ có thêm nhỏ con gái đang mắc bệnh nan y này, và kẻ phát
hiện ra bí mật của nhỏ nữa.
“ Nếu mà nói về việc đối mặt cái chết, thì tự nhiên cậu bắt
đầu sống mà nhận ra mỗi ngày thức dậy thấy mình vẫn còn sống nhỉ?”
“ Tôi thấy tôi đồng ý với cái bà vừa nói còn hơn những lời lẽ
những vĩ nhân trên đời nói ra.”
“ Ừ, phải không nào? Hà, phải như nếu mọi người cũng sắp chết
nhỉ.”
Nhỏ lè lưỡi ra, xem chừng có lẽ chỉ nói đùa, nhưng tôi nghĩ
cân nhắc lời của nhỏ nghiêm túc hẳn. Từ ngữ, như thường tình, ngữ nghĩa của
chúng phụ thuộc vào cảm xúc của người nghe hơn là người nói.
Tôi bắt đầu ăn chỗ mì ống dè xẻn tôi lấy trên cái đĩa hình
trái tim. Tôi có cảm thấy hơi bức rức nhưng sau cùng cũng tạm gạt qua một bên
được. Nghĩ lại thì, ăn một bữa ăn cũng như hành trình đi về nhà. Một miếng đồ
ăn cũng có giá trị khác hẳn với nhỏ khi so với tôi.
Nhưng dĩ nhiên, cũng không đúng nếu nói rằng có sự khác nhau
quá lớn. Giữa tôi, một đứa có thể chết ngay ngày mai do một tên tội phạm ngứa
tay hay một tai nạn nào đó, với nhỏ, đứa sắp chết do căn bệnh về tụy, lẽ ra
không nên có một sự khác biệt nào về giá trị một bữa ăn. Những người duy nhất
có thể khác được có lẽ chỉ là những người đã chết rồi thôi.
“ Cậu-bạn-dễ-mến-cùng-lớp này, cậu có thích con gái không vậy?”
Đứa con gái có kem dính trên mũi kia hỏi với một khuôn mặt
trông thật ngớ ngẩn chả có chút nào cái vẻ vừa nói chuyện về sự sống cái chết.
Tôi cảm thấy thú vị, nên tôi không nói với nhỏ về vệt kem kia.
“ Tự dưng nói cái gì thế?”
“ Mặc dù cậu trông không thoải mái tí nào khi mình kéo cậu
vào một cửa hàng toàn con gái, đi ngang qua mấy đứa xinh xinh cậu còn chả nhìn
lấy một cái. Mình để ý ngay ấy, biết không hả. Cậu có phải gay không thế?”
Có vẻ là nhỏ đã để ý đến sự luống cuống của tôi. Khi đó tôi
đã quyết định sẽ thử tài đóng kịch của mình. Nhưng có vẻ là tôi vẫn sẽ phải cải
thiện thêm trước khi nhỏ chết.
“ Tôi không thích phải ở những chỗ không hợp với mình. Và
tôi cũng không làm những việc vô duyên như nhòm mặt người khác.”
“ Vậy ra mình là đứa vô duyên à.”
Nhỏ phồng má lên. Do mũi nhỏ vẫn nguyên vết kem như thế, nên
cái mặt nhỏ trông biểu hiện lại càng kì khôi hơn. Biểu cảm trên mặt nhỏ có vẻ
như là một biểu cảm chỉ dành để cho người khác nhìn.
“ Ôi thôi, mình trở thành đứa vô duyên mất rồi. Cậu-bạn-dễ-mến-cùng-lớp
này, cậu nói hôm qua rằng cậu không có bạn hay bạn gái, nên mình chỉ cho rằng cậu
chẳng thích ai cả.”
“ Tôi cũng không ghét ai cả, nên bà có thể nói rằng tôi
thích tất cả mọi người.”
“ Ờ, ờ được rồi, hiểu rồi. Vậy thì, cậu có thích bạn gái nào
chưa? Có bạn nào không?”
Thở dài một cái, nhỏ tống một miếng gà rán vào mồm. Có vẻ
như nhỏ đã từ từ quen với những điều vớ vẩn của tôi.
“ Kiểu gì thì kiểu, cậu cũng biết tình đơn phương là gì đúng
không?”
“ ............. Yêu đơn phương à.”
“ Như khi tình cảm của cậu không có chiều về ấy.”
“ Cái đó tôi không cần bà giải thích.”
“ Nếu hiểu là gì rồi, thì nói đại mình nghe xem nào. Cậu đã
bao giờ yêu đơn phương chưa?”
Tôi nghĩ bụng nếu trả lời theo kiểu như hôm qua sẽ chỉ càng
khiến mọi việc mệt mỏi hơn. Tôi không phải đối thủ của nhỏ khi nhỏ giận lên.
“ Hừm, ừ thì, tôi đoán là có, chỉ một lần thôi.”
“ Đấy, được đấy, đứa con gái ấy như thế nào?”
“ Và vì lí gì mà bà muốn biết?”
“ Do mình quan tâm, cậu nói hôm qua rằng hai ta là hai cực đối
nghịch, vậy nên mình có hơi thắc mắc cậu sẽ thích con người như thế nào?”
Tôi đã định nói với nhỏ rằng cứ việc lấy người như nhỏ đối
nghịch lại ra là xong, nhưng do tôi vốn không muốn áp đặt tử tưởng của mình lên
bất cứ ai, nên tôi không nói ra suy nghĩ ấy.
“ Người như thế nào à? Hừm, nhỏ là tuýp người xài từ ‘
san’.”
“...... ‘ San’?”
Nhỏ nhăn mày lại, mũi hơi hếch lên, vệt kem kia cũng di chuyển
theo.
“ Ừ. Hồi đó hai đứa học chung lớp ở trường cấp 2. Con nhỏ ấy
lúc nào cũng xài ‘ san’. ‘Chú bán sách- san’, ‘ chị bán hàng- san’, ‘ bác ngư
dân- san’. Kể cả những nhà văn lớn trong sách giáo khoa. ‘Akutagawa- san’, ‘
Dazai-san’, ‘Mishima-san’. Còn nữa, kể cả thức ăn cũng thế. Kiểu như ‘ Củ cải-san’,
vậy ấy. Giờ nghĩ lại thì, có lẽ nhỏ chỉ là một đứa kì quặc, có khi nhỏ còn chả
phải người bình thường. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ có lẽ nói thế để không bao giờ
quên tỏ ra lịch sự. Nói ra thì, tôi nghĩ nhỏ là một người tử tế và khiêm nhường.
Và thế, hơn hẳn những người khác, chỉ một tí ti thôi, tôi có cảm tình đặc biệt
với nhỏ.”
Nói một hơi ra luôn, nên tôi uống một ngụm nước lớn.
“ Tôi không dám chắc thế có coi là tình đơn phương không nữa.”
Tôi nhìn nhỏ. Nhỏ không nói một lời nào, cười và ăn miếng
bánh phủ trái cây trên đĩa của mình. Nụ cười của nhỏ lớn dần lên trong khi nhai
bánh. Trong lúc tôi đang đoán có chuyện gì xảy ra, nhỏ gãi má và nhìn lại tôi.
“ Có gì à?”
“ Hhôôôngggg.”
Nhỏ trông có vẻ bồn chồn.
“ Chỉ là vầy này, chuyện còn tuyệt hơn mình nghĩ, nên mình
có hơi xấu hổ tí.”
“.... Ààà. Ừ, có lẽ nhỏ là một đứa tuyệt vời.”
“ Không phải cái đó, ý mình là lí do mà cậu thích nhỏ ấy.”
Tôi không thể nghĩ ra một câu trả lời thỏa đáng, nên tôi bắt
chước nhỏ và đưa miếng bò trên đĩa của mình lên miệng. Quả là ngon. Trông nhỏ
có vẻ vui, nhỏ nhìn tôi miệng nở nụ cười thay vì nhếch mép.
“ Vậy rồi chuyện tình ấy ra sao? Mà phải rồi, cậu chưa từng
có bạn gái nhỉ?”
“ Ừ. Vậy nè, nhỏ ấy có vẻ là cũng có một ngoại hình dễ
thương đối với người bình thường, nên chuyện là nhỏ cặp với một đứa vui tính, nổi
bật trong lớp.”
“ Hừm, xem ra là nhỏ không có mắt nhìn người nhỉ.”
“ Ý bà là sao?”
“ Hôngggg có gì, đừng nghĩ nhiều. Mà mình hiểu rồi, kể cả cậu
cũng từng là một cậu bé ngây thơ với mối tình rung động hả?”
“ Vậy, hỏi bà lại thôi nhé, bà thì sao?”
“ Mình cho là đến giờ mình có ba người bạn trai. Nhưng mà
cho cậu biết nhé, mình nghiêm túc với cả ba người ấy. Có nhiều người nói rằng
tình cấp 2 chỉ là trò chơi cho vui thôi, nhưng mà mình nghĩ rằng những người đó
chỉ là kẻ đần vô trách nhiệm với tình cảm của mình với người khác.”
Thái độ cũng như biểu cảm khi nói của nhỏ hết sức mãnh liệt,
và hơi thở của nhỏ chạm đến tôi. Tôi nhoài người ra sau một chút. Tôi vốn không
giỏi chịu nhiệt.
Xét ra thì, với vẻ ngoài của nhỏ, nói rằng nhỏ có ba người bạn
trai cũng không khó tin lắm. Nhỏ không trang điểm đậm, và mặc dù nhỏ không phải
một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nét của nhỏ cũng rất đáng nhìn.
“ Này, này, đừng lảng đi vậy chứ.”
“ Tôi đâu có lảng đi đâu, mà tôi thấy hình như mũi bà có
dính ít kem ấy.”
“ Hả?” Cái đứa con gái không hiểu tôi nói gì làm nên một bộ
mặt hết sức ngờ nghệch. Nếu là bộ mặt đó, có lẽ nhỏ sẽ chả bao giờ có bạn trai.
Sau một lúc, nhỏ mới nhận ra và nhanh chóng lau mũi bằng một miếng khăn ướt.
Trước khi vệt kem biến mất khỏi đĩa của nhỏ, tôi đứng dậy khỏi ghế. Đĩa đồ ăn của
tôi trống trơn.
Tôi tự lấy cho mình một đĩa mới, dự định lấy cho bản thân một
ít đồ ngọt. Nhưng trước khi bước vào quầy bên trong của tiệm, may mắn cho tôi,
tôi thấy được món ưa thích của tôi- warabimochi, nên tôi quyết định làm vài miếng
si rô đường nâu. Sau dứt mắt khỏi những miếng si rô đường nâu chảy ra hết sức bắt
mắt, tôi tự rót cho mình một li cafe.
Trong khi tự nghĩ xem nên làm sao với nhỏ khi đang nhỏ đang
tâm trạng không tốt. Tôi len lách qua giữa đám đông nữ sinh để trở về bàn. Trái
với suy đoán của tôi, nhỏ đang rất vui.
Tuy nhiên, tôi không thể ngồi lại chỗ ban nay của mình.
Nụ cười của nhỏ càng lớn hơn khi thấy tôi đang lại gần.
Có lẽ do thấy nét mặt nhỏ, người đang ngồi chỗ tôi quay lại
nhìn. Sự ngạc nhiên nhanh chóng lộ ra trên mặt đứa con gái. Còn tôi, tôi cảm thấy
hình như mình đã gặp nhỏ ở đâu rồi.
“ Sa- Sakura, đó có, có phải là cậu-bạn-u-ám-cùng lớp không
thế?”
Tôi cuối cùng đã nhớ ra con bé ấy là ai, một đứa trông còn bất
kham hơn cả nhỏ. Nếu tôi không nhầm, thì đó là đứa thường hay đi cùng nhỏ. Và nếu
tôi nhớ không lầm, thì là một thành viên một câu lạc bộ thể thao.
“ Ừ, Kyouko, sao nhìn ngạc nhiên thế? À, cậu-bạn-dễ-mến-cùng-lớp,
bạn này là bạn thân của mình, Kyouko.”
Đứa con gái đang tươi cười, đứa bạn bối rối của nhỏ, và một
đứa dè dặt tôi đang cầm một cái đĩa và một cái tách. Trong khi tôi thầm than
trong lòng rằng mọi chuyện sẽ lại rắc rối rồi đây, tôi đặt cái lí và đĩa
warabimochi lên bàn, rồi tạm ngồi xuống
một cái trống khác. Tốt xấu chưa biết, khi nãy hai đứa được dẫn vào ngồi ở bàn
bốn người. Giờ tôi ngồi ở giữa hai đứa con gái ngồi đối mặt nhau, nên tôi có thể
nhìn cả hai mà không phải mất công quá nhiều.
“ Hở, Sakura này, ý cậu là, cậu với cậu-bạn-u-ám-cùng-lớp thân
nhau thật à?”
“ Ừ, mình cũng nói Rika thế khi mà cậu ấy hỏi, là hai đứa
mình hợp nhau.”
Nhỏ cười với tôi, đứa bạn thân của nhỏ xem càng ra vẻ khó hiểu
với nụ cười đó của nhỏ.
“ Nhưng mà tớ nghe Rika nói là cậu chỉ đùa thôi mà.”
“ Đó chỉ là cậu-bạn-dễ-mến-cùng-lớp nói lái đi vì không muốn
bị phiền phức thôi. Mình không ngờ rằng Rika lại tin lời cậu ấy thay vì mình ấy,
bạn bè thế đấy.”
Cô-bạn-thân không cười với những lời bông đùa của nhỏ. Thay
vào đấy, liếc tôi dò hỏi. Do vô tình mắt tôi nhìn trúng, nên tôi nhẹ gật đầu một
cái. Con bé gật đáp lại. Tôi nghĩ thế là xong, nhưng quả không hổ là bạn thân của
nhỏ, con bé không cho qua chuyện chỉ với cái gật đầu.
“ Này, này, mình có nói chuyện với cậu-u-ám-cùng-lớp trước
đây không ấy nhỉ?”
Xét ra thì, đó là một câu hỏi khá thô, nhưng con bé ấy có ý
gì xấu. Kể cả nếu có, tôi cũng không muốn làm bầu không khí mất vui.
“ Có rồi. Có lần tôi đang trực quầy thư viện, bà có đến bảo
tôi Sakura không qua được, đại khái thế.”
Nghe thế, nhỏ bắt đầu rống lên cười. “ Cái đó ai gọi là nói
chuyện.” Con bé nói.
‘ Đó là bà nghĩ như thế’ Tôi thầm nghĩ. Nhưng cả đứa liên
quan-cô-bạn-thân cũng nhủ: “ chả ai coi đó là nói chuyện thật.” Sao chăng nữa,
với tôi, và với cô-bạn-thân, bất kể coi đó là cái gì, cũng không phải vấn đề.
“ Kyouko này, bạn cậu không phải đang chờ cậu à?”
“ À ừ, đến lúc đi rồi nhỉ. Sakura này, không phải là tớ phản
đối hay gì đâu nhé, chỉ tò mò muốn hỏi thôi nhé.”
Cô-bạn-thân nhìn vào mặt nhỏ, sau khi nhìn qua tôi có một lần.
“ Liên tiếp trong hai ngày, đấy còn chưa kể, hai cậu đi với nhau trong một chỗ chỉ toàn con
gái hoặc cặp đôi. Vậy khi cậu nói hai người hợp nhau, có phải là ‘hợp’ theo
nghĩa kia không?”
“ Không.”
Do nhỏ phản đối hết sức dõng dạc, tôi rút lại lời phản đối
đã ra đến đầu lưỡi. Tôi không thể nói rằng tôi thấy cái tình huống mà hai đứa
con gái kia đang trở nên căng thẳng này là thú vị.
Sau khi để lộ ra sự nhẹ nhõm của mình, cô-bạn-thân lập tức
nhăn mặt lại nghi ngờ, rồi quay nhìn tôi.
“ Vậy hai cậu là gì với nhau? Bạn à?”
“ Mình chả nói rồi còn gì. Hai đứa mình hợp nhau.”
“ Cậu nói đủ rồi, Sakura, cậu thi thoảng lại phát ngôn những
câu chả có nghĩa gì cả. Cậu-bạn-u-ám này, nói rằng cậu chỉ là bạn với Sakura
đúng chứ?”
Xem ra đúng là chỉ có bạn thân mới có thể hiểu nhỏ đến vậy.
Tôi tự hỏi phải làm sao để né viên đạn lạc đang nhắm đến mình đây, rồi đưa ra
câu trả lời phù hợp nhất mà tôi có thể đưa ra.
“ Tôi đoán là hai đứa tôi hợp nhau.”
Tôi nhìn lần lượt mặt hai đứa con gái. Một đứa trông hết sức
mệt mỏi và chán nản, trong khi đứa kia thì cười nhăn nhở toe toét đến tận mang
tai.
Cô-bạn-thân thở dài một tiếng to. Rồi như có một nguồn sức mạnh
mới hồi lại, thốt ra: “ Ngày mai, tớ sẽ
truy việc này đến cùng à.” Xong chỉ vẫy tay chào mỗi mình nhỏ rồi đi khỏi chỗ tụi
tôi.
Tôi tự hỏi không biết cái người nhỏ bảo có kế hoạch gặp ngày
mai có phải cô-bạn-thân không, rồi tôi thấy khoan khoái khi ngày mai, không phải
tôi, mà sẽ là nhỏ bị tra khảo. Còn việc sẽ bị những đứa cùng lớp dán mắt lên
người kể từ ngày mai thì tôi đã tự chấp nhận là không làm gì được nữa. Hẳn sẽ không
có gì tệ xảy ra, nên tôi dự là sẽ tảng lờ tất cả.
“ Wow, ai ngờ lại đụng Kyouko ở đây nhỉ?”
Nhỏ nói, giọng đầy bất ngờ, lại cũng có sự vui sướng, rồi nhỏ
nhón lấy một miếng warabi-mochi của tôi rồi đưa vào mồm hết sức tự nhiên.
“ Cậu biết không, mình gặp Kyouko hồi cấp 2. Kể cả hồi ấy,
Kyouko cũng luôn dạn như vậy rồi, nên mình đã từng nghĩ cậu ấy quả là một đứa
đáng sợ, nhưng mà chúng mình nói chuyện rồi hợp nhau quá chừng luôn. Cậu ấy tốt
lắm. Cho nên cậu-bạn-hợp-cựa à, ráng làm
thân với cậu ấy nhé.”
“... Không nói cho bạn thân bà biết bệnh tình của bà có ổn
không vậy?”
Tôi nói vậy, mặc dù biết rằng sẽ làm nhỏ kém vui đi. Trái
tim của nhỏ đang ngập tràn đầy sắc màu cảm xúc tươi vui hẳn sẽ trở nên xám ngắt
chỉ trong thoáng chốc. Thế nhưng, không phải tôi nói thế vì tôi thích thú làm
nhỏ khổ tâm.
Chỉ là tôi tự hỏi không biết việc để nhỏ dành chút thời gian
còn lại chỉ nói thật với một đứa như tôi không mà thôi- đấy là toàn bộ những gì
mà tôi muốn hỏi nhỏ. Liệu việc dành những ngày tháng còn lại với đứa bạn thân
thiết quý báu của nhỏ, thay vì tôi, không có giá trị chút nào? Khác với tôi
bình thường, những lời này tôi nói ra này là những lời tế nhị và đầy cảm thông
của tôi.
“ Không sao, không sao hết ấy. Cậu ấy coi vậy mà dễ xúc động
lắm. Nếu mà mình nói ra, thì kiểu gì cũng chắc chắn mỗi lần gặp nhau cậu ấy sẽ
lại khóc thôi. Nếu thế thì hết cả vui đúng không nào? Vì thế mình ích kỉ xíu,
mình quyết định là sẽ không nói với ai hết cho đến khi mọi việc sắp kết thúc.”
Và thế, nhỏ với lời nói của mình, đã xua tan toàn bộ những lời
kém vui tôi trút xuống nhỏ. Chỉ việc ấy đã quá đủ làm tôi im lặng không nói nên
lời.
Chỉ còn một vấn đề cuối cùng. Nhìn thấy được ý chí của nhỏ gợi
lại cho tôi câu hỏi mình đã nghĩ từ hôm qua tới giờ. Nếu không hỏi nhỏ quả là
không ổn.
“ Này.”
“ Hửm, gì thế?”
“ Có thật bà sắp chết không đấy?”
Vẻ ngoài tươi tắn của nhỏ ngay lập tức tan biến. Tôi cảm thấy
hối hận tức thì về câu hỏi của mình, nhưng tôi không có thời gian để lưu lại cảm
giác đó lâu. Do nhỏ nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, và cũng như mọi khi, thay
đổi vòng vòng, chóng mặt.
Đầu tiên, nhỏ cười. Xong nét mặt nhỏ chuyển sang khó chịu. Rồi
nhỏ nở một nụ cười gượng. Xong mặt nhỏ lại đổi thành vẻ tức giận, đau đớn, rồi lại trở về với vẻ cau
có khi nãy. Sau cùng, nhỏ nhìn thẳng vào mắt tôi rồi cười.
“ Mình sẽ chết.”
“... Ừ, tôi hiểu rồi.”
Nụ cười của nhỏ mở lớn hơn trong khi mắt nhỏ chớp chớp nhiều
hơn bình thường.
“ Mình sắp chết. Mình đã biết vậy bao năm rồi. Nhờ vào y dược,
nhiều triệu chứng bệnh của mình không lộ ra bên ngoài, và thời gian mình có thể
sống được kéo dài hơn chút nữa. Nhưng, ừ, mình sẽ chết. Bác sĩ nói họ cũng
không biết mình có còn sống nổi một năm nữa không nữa.”
Mặc dù tôi không thật sự muốn biết hay nghe về điều này,
nhưng giọng nhỏ vang vọng rõ ràng, rành rọt trong tai tôi.
“ Mình không thể kể với ai ngoài cậu-bạn-hợp-cựa cả. Cậu có
lẽ hẳn là người duy nhất có thể cho mình một phút giây thành thật cũng như một
cuộc sống bình thường. Những bác sĩ của mình chỉ có thể chia sẻ với mình sự thật.
Gia đình mình thì hành xử quá lố với bất cứ lời nói nào của mình, và tất cả đều
có gắng tuyệt vọng để không lộ những cảm xúc của họ ra cho mình. Mình nghĩ tất
cả những đứa bạn của mình cũng sẽ hành xử như vậy nếu họ biết được sự thật. Cậu
là người duy nhất có thể đối xử với mình một cách bình thường mặc dù biết sự thật
về mình, nên đi với cậu rất vui.”
Tôi cảm thấy như mình bị một cây kim đâm vào tim. Tôi biết rằng
mình không hề mang được cho nhỏ cái gì to tát như thế. Nếu, chỉ là nếu, mà tôi
phải nói ra, thì có lẽ cái mà tôi mang lại cho nhỏ là một sự trốn chạy khỏi thực
tại của mình.
“ Tôi nói hôm qua rồi, nhưng bà thực sự đánh giá tôi cao quá
đấy.”
“ Xem thật mà nói thì, chúng ta nhìn quả thật giống một đôi
nhỉ?”
“... Bà đang có ý gì vậy?”
“ Không có gì hết.”
Đúng như tôi nghĩ, cái đứa con gái đang phồng mồm với cái
bánh kem sô cô la mà nhỏ đang xiên hết sức hào hứng với cái nĩa kia trông chả
có vẻ gì như một con người sắp chết.
Tôi nhận ra.
Chẳng có con người nào trông như họ sẽ chết một ngày nào đó
cả. Kể cả tôi, kể cả người đã bị tên tội phạm kia giết, kể cả nhỏ, tất cả chúng
tôi đều còn sống vào ngày hôm qua. Chúng tôi sống, không hề hành xử như rằng rồi
sẽ phải chết. Tôi hiểu rồi, có lẽ đó là lí do vì sao mà giá trị của ngày hôm
nay với tất cả mọi người đều là như nhau.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, nhỏ cằn nhằn.
“ Đừng làm vẻ mặt nghiêm trọng như thế chứ, rồi cậu cũng sẽ
chết mà. Hãy cùng gặp nhau ở thiên đường chứ.”
“... Cũng đúng nhỉ.”
Thật vậy, trở nên quá lâm li vì cuộc đời của nhỏ sẽ chỉ là sự
dư thừa nơi tôi. Quả là ngạo mạn khi cho rằng không lí nào tôi lại chết trước
nhỏ.
“ Vì vậy cậu phải ráng mà sống cho đạo đức như mình đây
này.”
“ Ừ, phải rồi, sau khi bà chết, tôi nên đi tu hay thế chứ hả?”
“ Cậu nói sau khi mình chết đi tu phải không, vậy nếu cậu mà
có quan hệ với một đứa con gái khác thì mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu
đâu nhé.”
“ Xin lỗi, tôi đùa tí thôi.”
Nhỏ lại rất tự nhiên, rống lên cười lớn như mọi lần.
Cả hai đứa tống đến căng bụng thì thôi. Sau khi tự trả hóa
đơn của mỗi đứa, cả hai rời khỏi nhà hàng và bắt đầu quay về nhà. Vốn dĩ tôi định
đi xe đạp qua, nhưng do từ trường đến ‘ Dessert Paradise’ là một quãng ngắn, đồng
thời cái thời gian tôi trở về nhà có khi còn hơn đi bộ qua, và nữa là nhỏ đề
nghị đi bộ cho khỏi mất công về nhà, chúng tôi cùng đi bộ qua đây, vẫn còn mặc
đồng phục để ăn trưa.
Cả hai đứa cùng đi về trên vỉa hè dọc đường cao tốc quốc lộ,
vừa đi vừa tắm mình trong ánh nắng chiều từ ông mặt trời giờ đây không còn ở
trên đỉnh đầu nữa.
“ Cái nóng này cũng tốt mà phải không? Sau cùng thì đây là
mùa hè cuối cùng của mình, phải tận hưởng cho trót chứ nhỉ. Nên làm gì tiếp nhỉ.
Này, cậu nghĩ đến gì đầu tiên khi nói đến hè.”
“ Tôi đoán là một cây kem dưa hấu.”
Nhỏ cười lớn. Lúc nào nhỏ cũng có thể cười.
“ Có gì ngoài kem dưa hấu không?”- Nhỏ nói: “Gì nữa không?”
“ Đá bào.”
“ Vẫn là nước đóng đá à?!”
“ Vậy chứ bà nghĩ gì khi nghe đến mùa hè?”
“ Với mình thì, chắc chắn là những thứ như biển, pháo hoa, lễ
hội hè, và đó còn chưa kể, một chuyến phiêu lưu mùa hạ!”
“ Bà còn định đi kiếm vàng à?”
“ Vàng á? Là sao?”
“ Khi bà nói đi phiêu lưu không phải ý bà là đi tìm kho báu
chứ?”
Nhỏ cường điệu thở dài ra, lắc cái đầu trong khi dùng hai
tay ôm mặt. Đó có lẽ là một cử chỉ để lộ ra sự chán chường của nhỏ, cũng có khi
là để ra vẻ khó chịu.
“ Không chỉ là chuyến
đi tìm kho báu. Thôi nào, một chuyến phiêu lưu vào mùa hè, cậu hiểu mà đúng
không?”
“ Như là dậy sớm đi săn bọ á?”
“ Hiểu rồi, cậu-bạn hợp-cựa là một cậu ngốc xít.”
“ Để cái gọi là tình yêu choáng hết chỗ trong đầu cứ mỗi dịp
một cái mùa trong năm đến nghe còn ngớ ngẩn hơn.”
“ Vậy là cậu có hiểu ý mình! Gừ.”
Bị nhỏ trừng mắt nhìn trong khi những giọt mồ hôi chảy xuống
mặt làm tôi bất giác quay mặt đi.
“ Thời tiết nóng nên cậu làm ơn đừng làm mọi việc khó khăn
hơn cần thiết, được chứ?”
“ Không phải bà lúc nãy mới kêu cái nóng như vậy cũng tốt
à?”
“ Một tình yêu chớp nhoáng mùa hạ, một lầm lỗi mùa hè... Do
giờ mình là nữ sinh cấp 3 rồi, hẳn là nếu trải nghiệm những việc như vậy 1,2 lần
sẽ tuyệt lắm.”
Bỏ qua cái chớp nhoáng gì gì đấy, phạm lỗi đâu chắc gì đã tốt
nhỉ.
“ Mình còn sống, nếu không yêu ai thì thật là phí.”
“ Bà sống đến giờ có đến 3 người bạn trai rồi còn gì, chưa đủ
à?”
“ Này này, trái tim có quan tâm gì đến số lượng chứ.”
“ Mới nghe có vẻ sâu sắc, nhưng ngẫm ra thì bà nói chả có
nghĩa gì cả. Nói trắng ra là bà vẫn muốn có bạn trai đi.”
Tôi nói ra mà không suy nghĩ nhiều về lời mình nói, nên tôi
đã đoán là nhỏ sẽ nói đùa để đáp lời, nhưng tôi lại sai.
Nhỏ đột ngột ngừng lại như thể nhỏ nghĩ được cái gì. Tôi,
hoàn toàn không lường trước được, tiếp tục tiến bước thêm năm mười bước nữa trước
khi quyết định ngừng lại để xem nhỏ làm gì. Trong khi tôi đoán không biết có phải
nhỏ lượm được một đồng 100 yên hay gì không, nhỏ đứng yên tại chỗ nhìn tôi. Nhỏ
chắp tay sau lưng, mái tóc dài của nhỏ phất phơ trong cơn gió thoảng mùa hè.
“ Có gì vậy?”
“... Nếu giờ mình nói mình muốn kiếm một người bạn trai mới,
cậu sẽ giúp mình hết sức chứ?”
Nhỏ nhìn tôi với một vẻ mặt như thể đang muốn thí nghiệm cái
gì đấy. Có vẻ như nhỏ đang cố làm ra một
vẻ mặt thông thái.
Ý nghĩa của vẻ mặt nhỏ, và cả những lời nhỏ nói. Đối với
tôi, một đứa kém cỏi trong việc giao tiếp với người khác, quả rất khó hiểu.
“ Làm hết sức để giúp bà? Như thế nào?”
“ ...Hừm, không, không có gì đâu.”
Nhỏ lắc đầu, rồi lại tiếp tục cất bước. Tôi liếc trộm mặt nhỏ
lấy một cái trong khi nhỏ bước trở lại ngang với tôi. Vẻ mặt khó hiểu của nhỏ
đã chuyển về lại thành một nụ cười, càng làm tôi khó hiểu tợn về ý nghĩ của nhỏ
là gì.
“ Đây có phải là một trò đùa để bà mai mối tôi với bạn bà
không đấy?
“ Không hề.”
Mặc dù tôi đã cho rằng không còn cách giải thích nào khác, ý
nghĩ tôi nhanh chóng bị bác bỏ.
“ Vậy thì, bà đang có ý-?”
“ Mình đã nói là không có gì mà. Đây đâu phải là một cuốn tiểu
thuyết, nếu cậu nghĩ là lời nói nào của mình cũng đều có nghĩa sâu sắc là cậu
nhầm to rồi ấy. Mình không có ý gì sâu xa đâu. Cậu-bạn-hợp-cựa à, cậu cần giao
tiếp với người khác nhiều hơn nữa đấy.”
“... Vậy à.”
Sau cùng, tôi bị dồn vào đường phải đồng thuận với nhỏ. Tôi
không thể nói với nhỏ được rằng tôi nghĩ nếu không có gì thì có cần gì phải phản
đối đến thế. Tất cả cũng chỉ vì tư tưởng thuyền tranh bị sóng đẩy của tôi. Nhỏ
tựa hồ biểu lộ rằng nhỏ không muốn tiếp tục cái đề tài đấy hơn nữa, tôi cảm thấy
như thế. Nhưng sau cùng thì, do đây là suy nghĩ cảm tính của một thằng mấy quen
với việc đối nhân xử thế, tôi không chắc nó có chút nào chính xác.
Khi đến một ngã rẽ gần trường, nhỏ vẫy tay là nói lớn.
“ Được rồi nhé, mình sẽ nói cho cậu biết cuộc hẹn của hai đứa
mình là khi nào sau nhé!”
Tôi quyết định không dò hỏi việc nhỏ yêu cầu như ra lệnh tôi
phải tham gia vô điều kiện vào kế hoạch của nhỏ. Rồi tôi quay lưng lại khỏi bàn
tay đang vẫy của nhỏ. Có lẽ, tôi đã chấp nhận cái tư tưởng nếu đã ăn phải thuốc độc rồi thì ăn cho hết luôn
cho rồi. ( Thành ngữ Nhật,
kiểu đằng nào cũng thế rồi, làm tới luôn.)
Tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ về việc này sau khi tạm biệt nhỏ,
nhưng sau cùng, tôi vẫn không thể hiểu lời nhỏ, và cả những cử chỉ của nhỏ lúc
nãy.
Có lẽ kể cả chết đi rồi tôi vẫn sẽ không hiểu được.