The Forgotten Conqueror Mở đầu

Mở đầu- Khi cái kết là sự khởi đầu

“ Xem ra... ta chỉ đến... được ...đây thôi...”
Trên một ngọn đồi nhỏ, một người đàn ông mệt mỏi, lẻ loi quỳ xuống. Như thể đang khẩn xin cho sự tha thứ, hai đầu gối anh chụm vào nhau, đầu cúi xuống. Bất cứ ai cũng có lẽ sẽ nghĩ  anh đang cầu nguyện đến bậc thánh hay một vị thần nào, nếu không phải vì cảnh tượng bao phủ quanh anh.

Rải xung quanh là đầy những xác người xa ngút tầm mắt. Như phân bón được rải quá tay, một lượng khổng lồ tử thi nằm đó trong ánh ban mai. Nhìn kĩ hơn, kể cả cái ngọn đồi mà anh đang quỳ đấy. lag một cái núi nhỏ làm nên từ xác chết.
Người đàn ông không quỳ để cầu nguyện, anh quỳ đấy vì anh đang hấp hối. Ở gần, mặt anh có thể thấy là đầy những vết cắt và bầm.
Anh đã mất một nữa cái găng sắt ở bên tay trái- đến tận phần cùi chỏ. Và mất một nửa bàn tay phải- từ ngòn út đến ngón giữa và phần lớn lòng bàn tay đến tận cổ tay. Nơi mà bàn tay trái kiệt quệ của anh đánh rơi, một con dao nhỏ cắm vào một trong những cái xác tạo nên ngọn đồi.
Tay phải của anh cầm một tia sáng rực rỡ cắm vào mặt đất. Rực rỡ là thế, thanh kiếm lại không phát ra tia sáng nào, cũng như chiếu sáng cái gì. Người đàn ông có một mái tóc dài, mượt màu bạc đâng phàn chiếu tia sáng mặt trời, vậy mà anh lại đang mặc một bộ giáp đen tuyền tựa màn đêm. Không có nổi một đốm sáng có thể phản chiếu từ bộ giáp. Một phần ba cái giáp ngực đen tuyền đã bị vỡ, và cái áo bị xé rách của anh ở ben dưới hiện lên. Đằng sau anh, là một cái áo choàng đỏ tựa máu sờn rách- đầy những lỗ, vết cào và những vết rách- đang phàn phật bay khi mà không có cơn gió nào thổi.

Người đàn ông đang hấp hối. Trên người anh là sáu món vũ khí ghim vào.
Ba thanh kiếm: một ở trên lưng, giữa xương bả vai, cắt rời xương sống anh, hai ở trên ngực, đâm thủng phổi và tim anh. Ba thanh kiếm này xếp tạo thành một hình tam giác.
Ba cây thương: một ở chân trái, cắt đứt gan kheo, một cái nữa ở đùi trái, và cái cuối ở sau lưng, tách rời cái xương sống ở dưới của anh.

Trong khi người đàn ông quỳ đấy, chờ đợi cái tàn hơi sự sống rời khỏi mình, một nỗi buồn sâu thẳm, và một nỗi sầu thảm có thể thấy được trong con mắt lạnh lẽo, hấp hối cảu anh.

Trong lúc ánh bình minh hiện lên, và cái tia nắng ấm áp đầu tiên cảu mặt trời chạm vào anh, ‘ Tôi... xin... lỗi...”, là những ý nghĩ cuối cùng anh có trong tâm tưởng.

Một giọt lệ từ từ hiện lên từ đôi mắt đờ đẫn của anh. Chảy xuống má, nó vượt qua vô vàn những vết cắt và xước trước khi xuống đến đôi cằm kiêu hãnh của anh trước khi rơi xuống.

Chương 1

Popular posts from this blog

CHAP 1

BACKSTAGE VIEW TRONG EXCEL

ME, HER, AND THE BALLISTIC WEAPONRY [ANTIQUE] CHAP 7